Gửi tôi của tuổi 17
- Cập nhật: Thứ hai, 30/11/2015 | 2:50:53 PM
Tôi chào đón tuổi 17 của mình bằng những bông hoa nhiều màu sắc và hy vọng chặng đường trong tuổi thứ 17 của tôi sẽ giống như những đóa hoa tuyệt vời đó - rực rỡ, nhiệt huyết và đam mê. Tôi không biết rằng những cơn mưa to hay trận bão lớn sẽ ghé đến lúc nào, những cánh hoa cũng sẽ theo đó mà rơi rụng.
Tôi chỉ biết rằng: hãy cứ mạnh mẽ vươn lên và sống hết mình cho ngày hôm nay - đó là tôi của tuổi 17.
Tuổi 17… Tôi muốn sống như những đóa hoa dại trên triền đê, đồng cỏ hay những vách núi cheo leo. Dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào đi chăng nữa, dù có khó khăn, khắc nghiệt, lạc lõng thì vẫn cứ vươn lên mạnh mẽ, trỗi dậy trong mình sức sống tiềm tàng như cái cách tôi đang cố gắng tự mình bước qua những thử thách của tuổi trẻ cuộc đời một cách cứng cáp nhất.
Tuổi 17… Tôi muốn sống như đóa hoa mẫu đơn lộng lẫy, kiêu sa, rực rỡ. Điều đó cũng giống như ước vọng, khát khao mãnh liệt, cháy bỏng của tôi là được thỏa sức thể hiện bản thân, được cống hiến hết khả năng và được ghi nhận, đạt được thành công, thực hiện được ước mơ của mình.
Tuổi 17… Tôi muốn sống như những đóa hoa, từng giây, từng phút tỏa ngát hương thơm cho đời, trở thành một người tốt, làm những điều có ích cho cộng đồng, luôn luôn tươi tắn, vui vẻ và tràn đầy năng lượng, đam mê để bứt phá.
Tuổi 17 - Xin hãy cho tôi thêm niềm tin, thêm kiên định để can đảm đi đến cùng con đường mình đã chọn. Cho tôi bớt những nông nổi, bốc đồng của tuổi trẻ để có những lựa chọn đúng đắn mà bản thân không phải hối hận. Cho tôi thêm một chút may mắn để nắm trong tay mình hai chữ “thành công”.
Tuổi 17 đang đến, rồi cũng sẽ qua đi nhanh chóng, nhưng tôi tin, đóa hoa của tôi sẽ nở trong thời điểm đó. Để đạt được điều đó, sẽ sống thật mạnh mẽ và yêu cuộc sống này.
Tất cả các cô gái đều có thể trở thành một công chúa. Nhưng người muốn đội chiếc vương miện phải chịu được sức nặng của nó… Tôi cũng vậy!
Chào đón tôi - cô gái của tuổi 17!
Hoàng Thúy Ngân (Trường THPT Chuyên Nguyễn Tất Thành)
Các tin khác
Ấy là khoảng thời gian cuối thu - đầu đông vào những ngày đầu tháng 10 âm lịch. Nắng. Cái nắng vàng rực của mùa thu vẫn còn dùng dằng ở lại, chưa muốn nhường chỗ cho sương mù, cho mưa lạnh của mùa đông.
“Bạn là những đứa mà khi chúng nó vui mình cũng vui, chúng nó buồn mình cũng buồn; là từ bé đến lớn chả quan tâm ta xấu hay đẹp, giàu hay nghèo. Chỉ thấy ấm áp, vui vẻ, thoải mái khi ở bên nhau...”.
Em đã từng mong thời gian trôi thật nhanh, qua đi những tháng năm học trò. Nhưng rồi lại giật mình khi nhìn lại chặng đường mình đã đi, có lẽ chẳng phải mong thì bao tháng năm đã ở lại. Ngôi trường nhỏ ngày nào giờ đã thật khang trang, đã đổi thay rất nhiều. Rồi em gặp lại cô.
Từ bé sinh ra cho đến giờ, chưa bao giờ con suy nghĩ về cuộc sống một cách trực diện, lúc nào tâm trí con cũng chỉ như màn sương mù bao phủ, mịt mờ. Nhưng giờ đây khi đã lớn khôn, con cảm thấy có lẽ mình đã hiểu ra tất cả chăng?