Bố mẹ ơi!

  • Cập nhật: Thứ ba, 11/9/2007 | 12:00:00 AM

YênBái - YBĐT - Bạn bè ai cũng bảo: “Mày sướng thật đấy, hai chị em ở một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi, bố mẹ thì cuối tháng mới về rồi lại đi, quá tự do còn gì!”. Nó luôn cười mà lòng thì chỉ chực khóc òa...

Bố mẹ nó ở xa nên hai chị em nó ở cùng ông nội. Dù ông có thương, có quan tâm tụi nó đến đâu thì trong thâm tâm nó vẫn luôn mong có bố mẹ ở bên chăm sóc, dạy dỗ.

Nhưng dường như bố mẹ không hề hiểu được những mong ước nhỏ bé đó. Bố mẹ chỉ chăm chắm vào việc kiếm tiền rồi hàng tháng về thăm và cho nó tiền tiêu vặt.

Tiền ư? Ai mà chẳng thích chứ, nhưng nó đã chán ngấy cái việc đó rồi. Cái mà nó cần chính là bố mẹ hãy lắng nghe những suy nghĩ của nó chứ đừng áp nó vào cái khuôn khổ mà họ đã tạo ra.

Ai cũng nhận thấy nó có năng khiếu về Văn học, nó cũng tự cảm thấy thế, nhưng bố thì không. Bố bắt nó phải học thật giỏi Toán, Lý, Hóa với lý do là sau này các trường đại học của khối đó sẽ dễ xin việc. Nó biết, dù có nói gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được quyết định của bố.

Năm học đầu bậc trung học phổ thông qua đi một cách nặng nề. Nó căng thẳng vô cùng với những định lý rồi phân tử, nguyên tử... Nó không hề tìm thấy niềm say mê, hứng thú học tập như trước nữa. Nhưng tại sao bố lại không hiểu cho nó, lại cứ bắt ép nó làm điều nó không hề thích, tạo sao chứ?

 Nó muốn bố mẹ hãy lắng nghe bao nỗi niềm của mình...

Lò Thị Phương Linh
(Tổ 6, phường Pú Trạng, thị xã Nghĩa Lộ)

Các tin khác
Hoa cúc  (Tranh tĩnh vật chất liệu bột màu của Ngọc Đồng).

YBĐT - Mùa hè nồng nàn gõ cửa với xốn xang nắng vàng và những chùm hoa đỏ chói mắt; có khi lại sầm sập mưa rào bất chợt như trêu ngươi. Thế mà, tôi lại có một cõi lòng mùa thu với những nỗi niềm ủ dột; cố gắng gượng để thoát ra nhưng khi gặp cái ngột ngạt của mùa hè, tôi lại thấy mình như hụt hơi, mỏi mệt…

Ảnh minh họa.

YBĐT - Hoa dại - một cụm từ rất chung mà cũng rất riêng nói về một loài hoa có rất nhiều nhưng dường như lại muốn ẩn mình, giấu kín. Có lẽ tại chúng bình dị quá, quen thuộc quá mà lại khiêm nhường quá nên người ta ít quan tâm đến nó chăng?

Chử Khoa Ngọc Diệp (Lớp 10A1, Trường THPT thị xã Nghĩa Lộ)

Mẹ yêu của con!

Con luôn là đứa con gái bé nhỏ được ấp ủ trong vòng tay của mẹ. Chưa bao giờ con nghĩ mình là người lớn (dù con đã lớn), cũng chẳng bao giờ con ước mình lớn thật nhanh (như bạn bè con vẫn ước thế). Mẹ luôn ở bên con khi vui khi buồn, khi con nở nụ cười rạng rỡ hay con khóc nức nở. Đứa bé ấy của mẹ cuối cùng cũng đã 18 tuổi. Nó đang chập chững những bước đầu tiên vào cánh cửa của cuộc đời. Và bây giờ, nó muốn nói với mẹ rằng: con xin lỗi!

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục