Nỗi nhớ
- Cập nhật: Thứ năm, 27/3/2008 | 12:00:00 AM
YênBái - Bạn bè ở lớp lúc nào cũng thấy nó cười toe, nô đùa vui vẻ. Nhưng có ai biết rằng, nó đã phải cố gắng thế nào để có được những nụ cười ấy. Nó luôn cố gắng vượt qua những cám dỗ trong cuộc sống, những khó khăn khi phải sống tự lập và với nỗi nhớ nhà da diết...
|
Khi đêm xuống, chỉ còn một mình trong căn phòng nhỏ, nó dường như không thể kiềm chế được lòng mình. Nỗi nhớ nhà lại khiến nó đau đáu trông ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía những hàng cây đen sẫm nơi cuối đường. Nó nghĩ thật nhiều mà cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì... Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, đưa nó trở về ngôi nhà nhỏ bé của mình.
Ở đó, có lời mắng yêu của mẹ, có ván cờ so tài cùng bố, có tiếng nũng nịu của em gái nó... Càng nhớ nhà, nó lại tự hỏi mình: “Ai bảo cứ nhất định phải thi vào trường chuyên?”. Nhưng tất nhiên, nếu cho nó lựa chọn lại thì nó vẫn cứ thi vào ngôi trường mà nó mơ ước. Bởi vì, nhờ có việc đi học xa nhà, nó mới hiểu được gia đình quan trọng thế nào với nó.
Khẽ mỉm cười về sự yếu đuối, ngốc nghếch của mình, nó lau nước mắt và hít thật sâu bầu không khí trong lành, yên tĩnh hiếm hoi của thành phố và thiếp đi lúc nào không biết...
Sáng hôm sau, mọi người lại thấy có một cô bé miệng cười toe, tung tăng đến trường.
Phan Thu Trang
(Lớp 10 Văn, Trường THPT Chuyên Nguyễn Tất Thành, TP Yên Bái)
Các tin khác
Sống trên đời, không ai là không mơ ước về những điều tốt đẹp, mơ ước về một thế giới hạnh phúc, tràn ngập tình yêu thương. Có bao giờ các bạn tự hỏi, hạnh phúc là gì chưa? Hạnh phúc đối với một con người là như thế nào? Hạnh phúc chính là những điều khiến chúng ta cảm thấy mãn nguyện, cảm nhận được niềm vui của cuộc đời...
YBĐT - Vừa về đến nhà, Chinh ném cái cặp sách xuống ghế, rồi tiện chân đá luôn đôi dép vào gầm giường. Nó rót một cốc nước uống đến cạn rồi đặt mạnh cái cốc xuống bàn. Chẳng nói chẳng rằng, nó lao thẳng vào buồng, thả người ngã xuống giường, úp mặt lên gối và... khóc. Nó khóc to như một đứa trẻ lên ba, khóc như chưa bao giờ được khóc. Mẹ nó vội chạy vào:
YBĐT - Lại một đợt gió mùa đông bắc nữa tràn về. Lại một đêm rét mướt đến. Tiếng mưa rơi trên mái nhà, tiếng gió hun hút luồn qua khe cửa. Tiếng đêm quạnh quẽ, mơ hồ... Rất mỏng, tan vào trong cái rét cắt da cắt thịt ngoài kia là tiếng rao bánh mì đêm. Tiếng rao ấy yếu ớt và chìm dần vào khoảng không vắng lặng...
Hương của đất - đó là một cụm từ vừa xa lạ, vừa thân quen, bởi chính ta cũng không dễ dàng định nghĩa. Ta đã từng bắt gặp hương của đất trong lời thư, câu hát mượt mà. Nhưng ta chưa từng biết hương của đất là gì, hương của đất ra sao? Hãy trở về với quê ta, về với vùng quê êm đềm, ta sẽ nhận ra điều đó.