Mỳ tôm và tuổi thơ con
- Cập nhật: Thứ năm, 6/12/2012 | 3:00:58 PM
Con nhớ ngày cả nhà mình ngồi xum vầy bên mâm cơm mẹ nấu, con nhớ những ngày chị em con phụng phịu nói cơm khô, khó nuốt, con nhớ, nhớ lắm ...
Trời mưa rả rích từ sáng qua trưa rồi dây dưa từ chiều sang tối. Ngại đi mua cơm mà nhà trọ chẳng còn gì, con uể oải úp mì tôm ăn cho qua bữa, không tương ớt, không xúc xích, chỉ lõng bõng vài sợi mỳ và nước sôi, con chợt nhớ đến ngày xưa ở nhà mỳ tôm là một thứ gì đó rất xa vời mà chị em con hằng ao ước, mẹ bảo mỳ tôm toàn sắn ăn chẳng có chất gì mà lại nóng người nên nhà mình chẳng bao giờ có khái niệm ăn sáng bằng mì tôm.
Mẹ luôn chọn những món chắc dạ mà vậy thì chỉ có cơm mới đảm bảo sức khỏe cho bố đi làm đến quá trưa, mẹ đi dạy, chị em con đi học. Những ngày nào bố mẹ bận mà chị em con được ăn sáng bằng mỳ tôm, ấy là niềm hạnh phúc. Đó cũng là lý do con thường trốn bố mẹ giấu vài gói mỳ vào cặp hoặc gầm giường chỉ đợi khi có “thời cơ” mà mang ra “ngấu nghiến” mỳ tôm trộn súp, chanh cũng là sở thích nhỏ nhoi của mấy đứa trẻ hàng xóm gần nhà mình.
Có lần con ốm mẹ hỏi muốn ăn gì làm mắt con sáng lên hai chữ “mỳ tôm”. Mẹ bao giờ cũng chu đáo trong việc chọn thức ăn cho cả nhà vừa đảm bảo vệ sinh lại đầy đủ chất dinh dưỡng, ngày nào nhà mình cũng đầy đủ 3 bữa cơm. Đã nhiều lần con than phiền với mẹ rằng ăn cơm sáng vừa khô lại khó nuốt, mẹ lại phải dậy sớm. Thật là mệt. Chi bằng mẹ cứ cho cả nhà ăn mỳ tôm vừa dễ ăn lại tiện nữa. Con đã từng hứa mai này đi học xa con sẽ ăn mỳ tôm suốt ngày.
Bây giờ mong ước đó đã thành hiện thực nhưng sao con lại thấy trống rỗng đến vậy. Con nhớ ngày cả nhà mình ngồi xum vầy bên mâm cơm mẹ nấu, con nhớ những ngày chị em con phụng phịu nói cơm khô, khó nuốt, con nhớ, nhớ lắm những lần mẹ mắng vì bỏ cơm mà ăn mỳ qua bữa. Tất cả những thứ đó giờ đã xa thật rồi. Mỳ tôm có phải cơm khô đâu mà sao con thấy khó nuốt quá vậy!
Nguyễn Diệu Thương - (Lớp 12H, Trường THPT Nguyễn Tất Thành)
Các tin khác
Một năm rồi, mẹ nhỉ. Một năm con xa nhà quả thực chẳng dễ dàng. Một năm đó con đã sống với biết bao vui buồn lẫn lộn. Vui vì mỗi khi con háo hức được về nhà, về cái ngôi nhà mái ngói đơn sơ, về với đồng quê nơi con lớn lên mỗi ngày và con về với mẹ - nơi bình yên nhất của con.
YBĐT - Nói thế chắc không đúng với tớ lắm vì hằng ngày tớ chẳng hay thể hiện tình cảm ra ngoài nhưng tất cả là thật đấy, rằng: “Tớ yêu phòng mình!”.
Bố! Khoảng cách từ con đến bố là bao xa vậy? Tính theo địa lí thì con cách bố hơn 200km - một khoảng cách đâu phải là quá xa xôi, thế mà con thấy nó xa lắm, xa tới nỗi con không hình dung ra là nó dài bao nhiêu nữa.