Quà quê
- Cập nhật: Thứ năm, 20/6/2013 | 2:46:37 PM
Con đi học xa nhà cùng với những nỗi nhớ khôn nguôi. Mỗi lần nhớ gia đình con lại nhớ về cha với những nhọc nhằn trên đồng ruộng, con nhớ mẹ với từng trang giáo án viết giữa đêm khuya, để từ đó con lại nỗ lực bước tiếp con đường đã chọn.
Ảnh: Hà Linh
|
Những ngày tháng cuối cấp con càng ít có thời gian về thăm nhà hơn. Mỗi lần nhìn chúng bạn tíu tít ra về sau những buổi cuối tuần nghỉ học con lại thấy buồn và cảm giác hụt hẫng cô đơn. Nhưng rồi con lại vui và hạnh phúc bởi những món quà quê ba mẹ gửi. Chỉ là củ khoai, lọ muối vừng thôi mà sao con thấy ấm áp đến lạ kì.
Bởi ở đó là tình thương và biết bao kì vọng mà bố mẹ dành cho đứa con bé nhỏ này. Con cám ơn và tự hào lắm, bố mẹ ạ! Từng giọt nước mắt của con rơi mà không biết vì sao nữa. Con hạnh phúc và trân trọng những gì được nhận cũng như thầm cảm ơn cuộc sống này.
Để rồi những lọ muối vừng, những chiếc bánh quê đã giúp con sống tốt hơn trong những ngày trọ học xa nhà. Từng củ khoai, quả ổi đã cho con và chúng bạn những khoảnh khắc vui sau những giờ học tập đầy căng thẳng, bởi những khi ấy cả phòng lại tụ tập thưởng thức hương vị quê nhà rồi trò chuyện biết bao điều, xua đi cái cảm giác nhớ nhà da diết.
Đối với nhiều người thì củ khoai, củ sắn là những thứ không có gì đặc biệt nhưng với con, đó là những gì gần gũi nhất, bởi con biết ba mẹ đã từng sống những năm tháng cơ hàn và sắn khoai độn cơm đã từng nuôi sống cả gia đình. Để giờ đây, những thứ quà quê dân dã đã lại nuôi dưỡng tâm hồn con, giúp con có những giây phút vui vẻ, hạnh phúc, bình yên và biết trân trọng những điều ý nghĩa.
Ba mẹ ơi! Con giờ đã sắp trưởng thành. Nhưng con sẽ mãi mãi là một đứa con nhỏ bé trong tình yêu thương của gia đình dấu yêu. Và những món quà quê sẽ còn mãi trong con nơi đáy tâm hồn.
Lê Hà Trang - Thôn 1, Tân Đồng, Trấn Yên
Các tin khác
“Không có mặt trời thì hoa không nở/ Không có phụ nữ thì không có tình yêu./ Không có tình yêu thì không có hạnh phúc/ Không có người mẹ thì không có anh hùng”.
Bên ngoài, trời đang mưa tầm tã. Sao bầu trời hôm nay lại u ám thế nhỉ? Lạnh lùng, xám xịt như chính tâm trạng của nó lúc này. Nó ngồi một mình trong căn phòng trống vắng và... thút thít. Nó khóc vì tủi thân.
Tháng 5 đã bất chợt đi qua mang theo bao nuối tiếc tuổi học trò. Đó là tháng của bịn rịn, chia ly sau 12 năm ngồi trên ghế nhà trường. Ngày mai, khi những đóa phượng vĩ tàn phai, khi màu nắng nhạt dần, khi tiếng ve sầu ngưng kêu cũng là lúc đã chia xa.