YênBái - YBĐT - Sáng nào đi học, tôi cũng vượt qua một con đường khá dài từ nhà đến trường. Tự bao giờ, con người và cảnh vật hai bên đường ở đây đã trở nên quen thuộc với tôi. Con đường này rất yên tĩnh và ẩn giấu một vẻ đẹp kín đáo, nên thơ.
YênBái - YBĐT - Con đang lớn dần lên! Điều đó cũng đồng nghĩa với việc con chín chắn hơn một chút, hiểu vấn đề sâu sắc hơn một chút. Như cái cây trồng trước nhà, không phải bỗng dưng có tán lá xanh um, đầy sức sống. Cái cây đó đã từng là một hạt mầm nhỏ xíu được gieo vào lòng đất. Và chính cuộc sống này đã cho con hiểu thêm được rằng: có những hạt mầm không gieo xuống đất...
YênBái - Trong bữa cơm tối, mẹ nó tuyên bố:
YênBái - Hè đến báo hiệu bằng những chùm phượng vĩ đỏ rực một góc trời, bằng những cơn mưa hè dịu mát, bằng những tia nắng chói chang len lỏi xuyên qua tán bằng lăng.
YênBái - Trên chuyến xe khách, tâm trạng của nó vui sướng vô cùng vì lâu lắm rồi mới được về quê thăm ông bà. Cũng do không hề say xe nên lại càng cảm thấy thoải mái, tha hồ mở to đôi mắt ngắm nghía hai bên đường. Là xe khách nên cứ nhìn thấy khách là phụ xe lại ra hiệu cho lái xe dừng lại để bắt khách. Đi được nửa đường, xe dừng lại, bước lên là một phụ nữ có thân hình gầy gò, da ngăm đen, tay mang lủng củng những túi đồ được gói cẩn thận. Vừa đi được một đoạn ngắn, người phụ xe lại gần thu tiền vé:
YênBái - Thuở bé, tôi luôn được sống trong thế giới cổ tích của bà. Bao câu chuyện, bao nhân vật đã đi vào tiềm thức tôi như cô Tấm, Thạch Sanh, Sọ Dừa... Thế nhưng, câu chuyện cổ tích mà tôi yêu thích nhất lại có rất ít người biết...
YênBái - YBĐT - Tháng 5 về trong màu nắng mới. Đâu đó, một vài chú ve đang rủ nhau dạo khúc nhạc thánh thót hân hoan chào đón hè sang. Thật lạ! Tháng 5 về, lòng người cứ bồi hồi khi nghĩ về một thời áo trắng… Ai đã qua tuổi học trò mà không từng một lần như thế?
YênBái - Ngày đó đã qua lâu rồi nhưng tớ vẫn còn nhớ như in và thật nhiều ý nghĩa...
YênBái - Tuấn lại nhảy vào quán điện tử, bỏ ngoài tai những lời khuyên ngăn của bố mẹ và của tôi.
YênBái - Như là cô bé Lọ Lem biết sau tiếng chuông điểm 12h là xe tứ mã thiếp vàng sẽ hóa thành một quả bí ngô, những chú bạch mã hóa thành lũ chuột và chiếc váy lộng lẫy này sẽ biến thành bộ quần áo cũ mèm, rách rưới... dù nó không muốn nghĩ đến, nhưng nỗi buồn đó cứ quẩn quanh.
YênBái - Con tự hỏi, tại sao khi nhắm mắt thì không còn nhìn thấy gì, nhưng khi bịt tai lại vẫn có thể nghe được âm thanh? Phải chăng đó là một điều kỳ diệu? Có phải đôi tai muốn con lắng nghe âm thanh cuộc sống? Đó là tiếng khóc chào đời để con cảm nhận niềm vui đón chào cuộc sống.