YênBái - Bạn hỏi tôi, tại sao không ép tóc trong khi mái tóc quăn xù của tôi đã quá lỗi thời? Tôi chỉ cười mỉm và trả lời, đó là đặc điểm của bố tôi và tôi hãnh diện, tự hào khi được thừa hưởng thứ quý báu ấy.
YênBái - Tôi yêu mưa. Tình yêu của tôi dành cho những cơn mưa như một bản năng, không biết đến từ bao giờ, đến từ đâu, tại sao. Chỉ biết rằng có một điều rất giản dị, mỗi lần lắng nghe mưa, ngắm nhìn mưa, hay đi dưới trời mưa, đều khiến cho trái tim tôi rung động, bâng khuâng kỳ lạ bởi những cảm xúc luôn mới mẻ.
YênBái - YBĐT - Bạn biết không, trong những tia nắng mà chúng ta ngỡ rằng bình thường lại chứa vô vàn điều bí mật thật thú vị. Này nhé! Trong nắng là biết bao món quà vô cùng đẹp đẽ, lung linh. Hãy cảm nhận bằng trái tim bạn sẽ dễ dàng nhận ra điều đó!
YênBái - Nó trở về nhà sau một ngày học căng thẳng. Bước chân đến cửa, nó nhận ra chiếc bánh sinh nhật, cùng tất cả những món ăn ngon nhất trên đời mà nó đã từng thử. Dễ hiểu thôi, vì hôm nay là sinh nhật của nó.
YênBái - Bình minh lên. Ánh nắng bắt đầu lan tỏa trong không gian, mọi vật như bừng tỉnh sau giấc ngủ dài. Các loài hoa đua nhau khoe sắc thắm. Chúng cố gắng tỏ ra mình đẹp hơn, rực rỡ hơn các loài khác.
YênBái - Tôi nằm im trong lòng đất hồi hộp mong đợi. Các bạn có biết tôi mong chờ điều gì không? Tôi đang đợi tia nắng sớm mai rọi xuống, lúc ấy tôi sẽ tách lớp vỏ chui ra ngoài, ló đầu lên đón chào một ngày mới...
YênBái - Ba tuổi, con đi mẫu giáo và “Con thương ai nhất?” là câu hỏi đầu tiên mà con nhận được. Lúc ấy, câu trả lời của con có ba và má. Nhưng giờ, nếu được hỏi lại một lần nữa thì câu trả lời ấy chắc chắn sẽ không chỉ có vậy.
YênBái - Nó luôn mặc cảm về đôi chân của mình. Khác với bạn bè cùng lứa tuổi, nó có đôi chân rất to. Mặc dù chân nó rất thẳng và trắng nhưng vì to quá nên chẳng bao giờ nó dám mặc váy cả. Đối với nó, những chiếc váy ngắn luôn tạo nên nét duyên dáng cho mỗi bạn gái ở tuổi nó.
YênBái - YBĐT - Một ngày ở nhà để ngẫm nghĩ về mọi chuyện. Một ngày tưởng như buồn tẻ với nó cuối cùng lại là ngày hạnh phúc nhất – ngày mà nó hiểu ra rằng: với mẹ, nó luôn là người vô cùng quan trọng!
YênBái - Ai cũng có một quê hương. Đó là nơi chôn rau, cắt rốn, là nơi ta được sinh ra và lớn lên, cũng là nơi để mà mỗi khi đi xa ta lại nhớ, lại bồi hồi...