YênBái - Hạt cát cứ lăn, lăn, lăn mãi theo những cơn gió xuân dịu dàng. Nó khe khẽ hát bài ca của riêng mình, bài ca mơ về một vùng đất mới, tươi đẹp, đầy nắng và gió. Những ngọn cỏ mong manh, mềm mại; những con đường đầy sỏi; những bờ sông gió căng tràn sức sống... nơi hạt cát đi qua không để lại ấn tượng gì nhiều trong lòng nó, bởi đó không phải là thiên đường nó muốn tới.
YênBái - Bạn bè ở lớp lúc nào cũng thấy nó cười toe, nô đùa vui vẻ. Nhưng có ai biết rằng, nó đã phải cố gắng thế nào để có được những nụ cười ấy. Nó luôn cố gắng vượt qua những cám dỗ trong cuộc sống, những khó khăn khi phải sống tự lập và với nỗi nhớ nhà da diết...
YênBái - Sống trên đời, không ai là không mơ ước về những điều tốt đẹp, mơ ước về một thế giới hạnh phúc, tràn ngập tình yêu thương. Có bao giờ các bạn tự hỏi, hạnh phúc là gì chưa? Hạnh phúc đối với một con người là như thế nào? Hạnh phúc chính là những điều khiến chúng ta cảm thấy mãn nguyện, cảm nhận được niềm vui của cuộc đời...
YênBái - YBĐT - Vừa về đến nhà, Chinh ném cái cặp sách xuống ghế, rồi tiện chân đá luôn đôi dép vào gầm giường. Nó rót một cốc nước uống đến cạn rồi đặt mạnh cái cốc xuống bàn. Chẳng nói chẳng rằng, nó lao thẳng vào buồng, thả người ngã xuống giường, úp mặt lên gối và... khóc. Nó khóc to như một đứa trẻ lên ba, khóc như chưa bao giờ được khóc. Mẹ nó vội chạy vào:
YênBái - YBĐT - Lại một đợt gió mùa đông bắc nữa tràn về. Lại một đêm rét mướt đến. Tiếng mưa rơi trên mái nhà, tiếng gió hun hút luồn qua khe cửa. Tiếng đêm quạnh quẽ, mơ hồ... Rất mỏng, tan vào trong cái rét cắt da cắt thịt ngoài kia là tiếng rao bánh mì đêm. Tiếng rao ấy yếu ớt và chìm dần vào khoảng không vắng lặng...
YênBái - Hương của đất - đó là một cụm từ vừa xa lạ, vừa thân quen, bởi chính ta cũng không dễ dàng định nghĩa. Ta đã từng bắt gặp hương của đất trong lời thư, câu hát mượt mà. Nhưng ta chưa từng biết hương của đất là gì, hương của đất ra sao? Hãy trở về với quê ta, về với vùng quê êm đềm, ta sẽ nhận ra điều đó.
YênBái -
Tôi vốn là một cô bé hay ủ dột và buồn bã. Lúc nào tôi cũng nhăn nhó cho dù mới vấp phải một chút khó khăn. Chính vì thế mà bạn bè tôi thường trêu tôi là cô bé U SẦU. Tôi luôn có tâm trạng tự ti về ngoại hình lẫn tính cách của mình. Tôi luôn tự dằn vặt về cái mũi hơi hếch, đôi mắt một mí và những nốt tàn nhang đầy trên mặt. Tôi chẳng nhận thấy mình có bất kỳ ưu điểm nào cả..
YênBái - YBĐT - Đêm nay cũng như rất nhiều đêm khác, nó lại ngồi khóc một mình trong phòng tối...
YênBái - Năm lên 3 tuổi, con đã mất mẹ. Cha một mình nuôi con, đứa con gái duy nhất của cha và mẹ. Con vẫn còn nhớ, năm nào cũng thế, khi tết về, cha con mình lại luộc bánh chưng, cha ngồi ôm con vào lòng và kể chuyện cho con nghe...
YênBái - Anh chẳng phải là anh ruột của nó, cũng chẳng phải họ hàng, anh chỉ là một người bạn nó quen ở lớp học thêm nhưng nó coi anh chẳng khác gì anh trai của mình.
YênBái - Chắc hẳn ít nhất cũng đã một lần bạn nghe thấy từ "nick name". Nói một cách đơn giản, dễ hiểu thì đó là biệt danh ấy mà. Tớ thấy mình thật may mắn khi được sinh ra trong một gia đình êm ấm như thế này. Xung quanh tớ có ba thiên thần thật đặc biệt, họ luôn tạo cho tớ sự ngọt ngào, thú vị trong cuộc sống.