Hong khô kỉ niệm
- Cập nhật: Thứ năm, 12/9/2013 | 2:36:51 PM
Thu tiễn hạ qua... Tháng 9. Một mùa tựu trường nữa lại về! Cái nóng oi bức cùng với cái nắng chói chang của mùa hè đã được xoa dịu bởi những cơn gió mát dịu đầu thu.
|
Những nghệ sĩ ve sầu cũng thôi không còn ngân lên những bản nhạc miên man, dai dẳng như không biết mệt mỏi mà thay vào đó là những âm thanh xao động, rộn rã của tiếng trống khai trường, tiếng cười nói của đám học trò lâu ngày gặp lại. Sao bỗng nhiên thấy nhớ cái mùa hè vừa trôi đi quá!
Giờ đây đứng dưới sân trường ngợp màu áo trắng, giữa bảng đen và những lời giảng bài thân thuộc của thầy cô, vừa vui nhưng cũng có chút gì đó như là tiếc nuối. Nuối tiếc một mùa hè sôi động vừa qua. Một mùa hè với biết bao nhiêu kỉ niệm. Nhớ hôm tổng kết năm học, mới vừa đây thôi, còn bùi ngùi trong không khí chia tay của học sinh cuối cấp. Nhớ ngày đầu tiên được nghỉ hè, sao mà sung sướng, như cả một năm học vất vả giờ là lúc tự thưởng cho mình những giấy phút nghỉ ngơi.
Nhớ những ngày cùng đám bạn đi ăn kem, uống nước mía giữa cái nắng oi bức của tiết trời hè. Nhớ những chuyến đi vô cùng thú vị cất giữ cả một trải nghiệm sôi động của mùa hè. Nhớ những lần cùng đứa bạn thân đạp xe xuyên qua những con phố rợp bóng cây xanh. Nhớ cả những trò chơi mà suốt một mùa hè chơi không biết chán... sao mà thấy nhớ quá!
Hè đã qua thật rồi! Ước gì thời gian quay trở lại, lúc ấy chắc hẳn ta sẽ trân trọng hơn từng khoảnh khắc trôi qua...
Nhưng hè cũng đã qua thật rồi! Thôi thì hãy để cái nắng mùa hè hong khô những kỉ niệm, và cất giữ chúng vào tận sâu trong tim. Tạm biệt một mùa hè sôi động. Mùa thu đến- một cuộc chạy đua mới lại bắt đầu. Hãy mở đầu một năm học mới tươi vui và đầy thắng lợi, các bạn nhé!
Nguyễn Thị Thu Uyên (Lớp 11 văn- trường THPT
Chuyên Nguyễn Tất Thành)
Các tin khác
Trải qua bao mùa mưa nắng, tôi đã nhận ra một điều: Cho dù quá khứ chỉ còn là một vùng đất nhuộm màu thời gian nhưng vùng đất đó lại là điểm tựa vững chắc khi con người ta muốn tìm về những gì xưa cũ trong cuộc đời.
Đã đọc vài lần “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của nhà văn Nguyễn Nhật ánh, cũng đã thuộc trọn lời ca khúc cùng tên của Nguyễn Mạnh Hoàng nhưng tôi không dùng hai tác phẩm ấy làm cái cớ để nghĩ về tuổi thơ của mình. Tôi nghĩ đến chúng vào một dịp khác, ngay trong căn nhà quen thuộc tôi đã sống bao năm qua.
Bước vào kỳ nghỉ, mẹ cho tôi lên nhà bá ở thành phố chơi ít ngày. Nhà bá bán hàng ở trung tâm thành phố. Chẳng khó để hiểu nó đông vui và tấp nập thế nào. Những lúc rảnh rỗi, tôi vẫn thường ngồi bán hàng giúp bá. Nhìn dòng người qua lại, tôi thấy cuộc sống thật muôn màu…
Trên con tàu đêm từ Hà Nội về Yên Bái hôm ấy, tôi đã thức trọn. Nó không quá lâu nhưng cũng đủ để tôi nghe được thật nhiều câu chuyện về người, về quê hương, về cuộc đời và về những ước mơ.