Ánh mắt thầy

  • Cập nhật: Thứ ba, 26/11/2013 | 2:35:25 PM

YBĐT - Ánh mắt thầy như đã nhuốm màu mỏi mệt, khuôn mặt thầy như thấy rõ hơn những vết chân chim mà thời gian trôi nhanh quá đã vô tình bỏ sót lại.

Ngày nắng đạp xe chậm trên con đường đi học làm con nghĩ bao điều…. Hôm nay, lần đầu tiên con nhận thấy nơi mái đầu thầy, một vài sợi tóc đã lâm râm trổ bạc, và cũng dường như con cảm nhận được đâu đó quanh con, văng vẳng lại là giọng thầy giảng bài như khàn lại, nhưng nó vẫn tràn đầy ấm áp, bao dung và sự truyền cảm vẫn còn sức để truyền đến cho con những tri thức quý  báu song hành với con trên suốt chặng đường học vấn. 

Ánh mắt thầy như đã nhuốm màu mỏi mệt, khuôn mặt thầy như thấy rõ hơn những vết chân chim mà thời gian trôi nhanh quá đã vô tình bỏ sót lại. Đứng trên bục giảng làm bài con bỗng lặng yên trước những cơn ho sặc sụa của thầy vì khàn giọng! Dường như  dòng chảy vội vã của thời gian làm sức khỏe thầy yếu đi. Nhưng có một điều chắc chắn sẽ không bao giờ thay đổi, một điều mà mãi cho đến bây giờ, con mới nhận ra, đó là cho dù thời gian có trôi nhanh đến mức nào đi chăng nữa thì lòng nhiệt huyết vì sự nghiệp “trồng người” mà thầy đã hướng cho chúng con bước đi vẫn mãi chẳng bao giờ phai.

Thưa thầy!

Phải chăng, con đã lớn! Phải chăng, trong từng  ý nghĩ của con, ông Bụt, bà Tiên cũng đang dần biến mất, thay vào đó là ý thức tự giác muốn tự mình vượt qua những chông gai, thử thách đầy gian nan trên con đường học vấn mà bàn chân con đang đặt đến, dần trở nên mạnh mẽ hơn! Sự lười biếng vì mệt mỏi này len lỏi trong con làm một cơn gió nhẹ cũng có thể dễ dàng đẩy lùi được bước chân con. Một chiếc lá vàng buông rơi cũng để lại bao ước vọng cho chiếc non còn lại trên cành. Và con chợt nhận thấy một ánh mắt kì vọng đang hướng về phía con.

Ánh mắt đó như trĩu nặng bao suy tư, nhưng lại sáng lên kì diệu một ngọn lửa niềm tin - ánh mắt thầy! Thầy luôn dõi theo từng bước chân con trên suốt chặng đường đời, luôn ủng hộ con những thành công và giúp con đứng vững sau những lần thất bại, luôn đặt vào con một niềm tin yêu mãnh liệt.

Con sẽ cố gắng đi đúng hướng mà thầy đã khuyên. Cảm ơn người thầy của con!

Hoàng Thị Nhã - (Thôn 2, Thanh Xá, Thanh Hà, Hải Dương)

Các tin khác
Trò ngoan.
(Ảnh: M.Q)

Bố mẹ ơi! Từ bao giờ con biết suy nghĩ cho bản thân và cho người khác như bây giờ nhỉ? Con cảm nhận được con đang lớn dần lên sau những vấp ngã của cuộc sống, giờ nghĩ lại con cảm thấy có lỗi với bố mẹ nhiều lắm!

Trong tháng thứ hai của học kì một, cô giáo bất ngờ cho chúng tôi làm bài kiểm tra môn Ngữ văn trên lớp. Vốn có niềm say mê với văn học, nên trong khi cả lớp nhốn nháo và lo lắng thì tôi vẫn cố tỏ ra bình thản như không, chuẩn bị giấy bút sẵn sàng chờ cô đọc câu hỏi.

Có lẽ vì không sinh ra và lớn lên ở vùng quê miền biển nên tôi khó mà cảm nhận được ánh nắng có vị biển mặn như cậu bạn miêu tả một cách hào hứng, rạo rực. Đối với người con miền biển ấy, mọi buồn vui là biển, đau khổ hay hạnh phúc cũng lẫn trong nắng và gió, trong vị mặn mòi của biển.

Một ngày đông lạnh giá, nó ngòi thu mình trong cái phòng trọ nhỏ nơi thành phố, lòng man mác buồn, thoáng chút cô đơn. Rồi bỗng dưng từ đâu vang lên tiếng gọi tên nó, giọng nói thân quen mà ấm áp biết nhường nào, thằng bạn nó vút lao vào quàng chặt vai nó rồi la lớn: “Mày đây rồi”.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục