Cô giáo miền xuôi
- Cập nhật: Thứ ba, 11/3/2014 | 9:12:27 AM
Cô tôi - người miền xuôi/ Tình nguyện lên miền núi/ Dạy chữ cho lũ trẻ/ Vùng quê nghèo nơi đây.
Vượt qua bao thác đèo
Con đường đá cheo leo
Gian khổ cô không ngại
Chẳng lo không có đường.
Giữa núi rừng heo hút
Giữa vách đá cheo leo
Giữa mùa hoa ban trắng
Con chữ cũng reo vang.
Mùa vụ rồi mùa chiêm
Đã bao mùa cô ở?
Đã bao lứa học trò
Tung cánh bay nơi xa?
Cô tôi với tình thương…
Nơi đâu cũng là nhà
Dù hai miền, hai ngả
Vùng chẳng còn cách xa.
Vàng Thị Dinh (Bản Mồ Dề, xã Mồ Dề, Mù Cang Chải, Yên Bái)
Các tin khác
Có lẽ khi đọc những dòng này, chú sẽ ngạc nhiên lắm, vì những điều cháu viết dưới đây chưa bao giờ cháu nói với chú. Có thể là vì cháu bướng bỉnh, cũng có thể vì cháu còn e ngại, ngại sợ chú “biết tỏng” cháu rồi sẽ chọc quê cháu mất.
Mùa xuân đầu tiên chị vắng nhà/ Tết năm rồi mẹ không còn gói bánh/ Đêm giao thừa ba thở dài thườn thượt/ Nhắc nơi xa chắc chị cũng nhớ nhà...
Nơi xa, một ngày thương nhớ! Gửi mẹ! Những cơn gió lạnh len lỏi từng ngõ ngách tâm hồn con. Lạnh và chợt nhớ mẹ quá!
Rất lâu rồi tôi chưa gặp lại thầy. Trong tưởng tượng của tôi, mái tóc hoa râm của thầy chắc đã nhuộm màu thời gian, vầng trán cao của thầy chắc sẽ có nhiều vết nhăn, vệt chân chim nơi đuôi mắt chắc là sâu nhưng đôi mắt thầy chắc chắn vẫn đong đầy tinh thần của đôi mắt “biết cười” ngày xưa ấy.