Nhất định con sẽ làm được!
- Cập nhật: Thứ năm, 27/3/2014 | 8:56:57 AM
Thời gian trôi đi thật nhanh, mới đây thôi vậy mà đã hơn 2 năm từ khi con trọ học xa nhà, xa bố mẹ, xa vòng tay yêu thương, che chở, vỗ về mỗi ngày.
Con là một đứa con gái cứng đầu, thích gì là nhất định phải làm theo ý của mình. Nhớ hồi cuối lớp 8, tự dưng con nằng nặc đòi bố mẹ chuyển trường ra thành phố học.
Lúc đầu, bố mẹ không đồng ý vì sợ con quá nhỏ để sống một mình giữa nơi phồn hoa tấp nập, nhiều cám dỗ. Mẹ phân tích cho con hiểu nhưng con đâu có chịu nghe, vẫn đòi đi và hứa rằng: "Nhất định con sẽ làm được vì con là con bố mẹ mà".
Cuối cùng, vì chiều con gái nên bố mẹ cũng đồng ý và chuyển trường cho con đến một nơi xa lạ. Con - một đứa ngang ngạnh, cứng đầu thì đâu hiểu được việc xa gia đình, sống một mình ở thành phố khó khăn như thế nào.
Những ngày đầu con khóc suốt, khóc vì nhớ nhà, nhớ bố mẹ, bạn bè. Cuộc sống nơi đây không dễ dàng như con nghĩ. Đi học chưa quen với lớp mới, bạn mới, về nhà con phải tự nấu ăn, nhiều bữa con vừa ăn vừa khóc.
Có khi ốm, không có ai chăm sóc, con nằm lủi thủi một mình trong căn phòng trọ bé nhỏ, lúc này con thấy tủi thân quá đỗi. Con ao ước được như ngày xưa, khi còn học ở nhà, được mẹ nấu cơm cho ăn mỗi khi đi học về, được bố đèo đi học khi ốm… nhiều, nhiều lắm. Giá như… nhưng con chợt nhớ tới lời hứa trước hôm đi: "Nhất định con sẽ làm được…", con lại trở về với hiện tại. Đúng rồi, con phải thật cố gắng, cố gắng thật nhiều để không phụ lòng tin tưởng của bố mẹ.
Bây giờ, đã hơn 2 năm trôi qua. Con đã quen dần với cuộc sống tự lập biết chăm sóc cho mình mà không có bố mẹ ở bên vỗ về như hồi bé. Con đã lớn, con sẽ không khóc đâu. Năm nay con học lớp 11 rồi, còn một năm nữa thôi là khoảng thời gian học sinh của con khép lại, là lúc mà con "trả ơn" cho bố mẹ bằng việc cầm được giấy báo đỗ Học viện An ninh trên tay khoe với cả nhà. Bố mẹ à, nhất định con sẽ làm được, hãy tin tưởng ở con, bố mẹ nhé!
Nguyễn Thu Thảo (Lớp 11T1, Trường THPT Nguyễn Huệ, TP Yên Bái)
Các tin khác
Cho đến tận bây giờ tớ vẫn chưa thực sự hiểu tại sao tớ và cậu lại trở thành bạn thân. Vì chúng ta hợp nhau chăng? Tớ nghĩ chắc là không phải, vì tớ là một đứa ồn ào, nghịch ngợm, còn cậu thì ít nói và hiền lành.
Mẹ tôi sinh được ba cô con gái, bố tôi đã không hài lòng vì ông là con trai trưởng, lại là trưởng họ.