Ước mơ tuổi 18
- Cập nhật: Thứ sáu, 2/1/2015 | 8:27:19 AM
Tuổi 18 - cái tuổi mà những đứa trẻ trâu như chúng tôi phải tự nhận là mình đã lớn. Thực ra, tôi không muốn chút nào, tôi không hề muốn lớn nhưng trái lại, tôi lại phải thừa nhận nó, bởi trong tôi lúc này cũng đang ươm mầm một giấc mơ, mà cái giấc mơ này chỉ có những “người lớn” mới thực hiện được nó.
Bay lên những ước mơ!
Ảnh: Hoàng Đô
|
Ai mà chẳng có một ước mơ cho riêng mình. Tôi cũng vậy. Ước mơ của tôi đã được hình thành từ lâu lắm rồi và giờ đây tôi muốn thực hiện. Bạn biết không? Tuổi 18 là tuổi đẹp nhất của đời người. Bao nhiêu ước mơ, ươm mầm rồi cả những khó khăn, sự quyết tâm cũng đều ở tuổi 18 này. Dường như ở tuổi 18, tôi đã cảm nhận được nhiều điều hơn về bản thân mình.
Tôi không còn trẻ con như ngày nào, những tính cách của tôi đã hoàn toàn không như trước nữa, những hành động, ý nghĩ cũng thay đổi thực thụ, hình như đây là lúc tôi đang chập chững làm người lớn. Suy nghĩ trong tôi dường như đã dần kiên định, chí hướng và sự quyết tâm theo đó cũng đã rõ ràng hơn, ước mơ của tôi cũng đã được lên kế hoạch để thực hiện. Thật tuyệt vời biết bao khi nghĩ về những hoài bão, những cố gắng rồi cả sự nỗ lực quyết tâm để thực hiện giấc mơ của mình.
Và tôi lại cảm thấy tuổi 18 thật diệu kỳ. 18 - cái tuổi cho ta biết bao nghĩ suy về thế giới xung quanh. 18 - cái tuổi đã ban cho chúng ta biết bao ước mơ, hoài bão và cả những giọt nước mắt thất bại, thành công, cho ta cái dũng khí để trở thành người lớn và hơn thế nữa là thực hiện ước mơ của mình. Tôi thôi suy nghĩ về giấc mơ tuổi 18 và hòa mình với điệu nhạc đâu đây: “Tuổi 18 yêu đời, tuổi 18 trăng tròn, tuổi 18 nghĩ suy bao điều… tung tăng, cô bé ơi…”!
Lê Thị Dịu Vân (Lớp 12b5, Trường THPT Lê Quý Đôn, Trấn Yên)
Các tin khác
Khi con cất tiếng khóc đầu tiên, hạnh phúc vỡ òa trong mẹ. Niềm vui tràn ngập khắp ngôi nhà nhỏ bé. Theo thời gian, con lớn dần… Cha trao cho con yêu thương, dạy con cách sống… Cha với đôi vai vững chắc đưa con đến thật nhiều nơi xa lạ. Con mang theo yêu thương của cha và rồi con đã lớn…
Mùa đông là mùa mà cô bé Vy thích nhất. Sáng sớm, mở cửa ra là một màn sương trắng muốt bao phủ. Cây xanh cũng được vây quanh bởi sương. Phải đến tầm 7h sáng mới thấy một vài ánh sáng le lói, yếu ớt chạm xuống mặt đất.
"Con đi đâu? Với ai? Mấy giờ mới về nhà?" - đó là những gì mà mẹ tôi hay hỏi tôi, dù đôi khi tôi thấy khó chịu nhưng đó chính là tình yêu của mẹ dành cho tôi; là sự quan tâm đơn giản, gần gũi mà những điều đó tôi thường cho là phiền phức.