Thời gian và tình bạn
- Cập nhật: Thứ hai, 24/12/2007 | 12:00:00 AM
YênBái - Một ngôi sao sẽ thêm sáng nếu có sự đồng hành của những ngôi sao khác. Một cây xanh sẽ nhanh trưởng thành nếu có bàn tay chăm sóc của người trồng cây. Cuộc đời mỗi người sẽ mang nhiều ý nghĩa và thêm nhiều niềm vui nếu có một tình bạn.
|
Tôi rất tự hào và hạnh phúc khi bên cạnh luôn có những người bạn thân, cùng tôi chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống. Cho đến bây giờ, tôi cũng không còn nhớ năm đứa tôi quen nhau như thế nào? Mà tôi cũng không quan tâm lắm đến điều đó làm chi nữa. Chỉ biết rằng, bây giờ và mãi mãi về sau, chúng tôi sẽ luôn là những người bạn thân thiết.
Năm đứa tôi, mỗi đứa có một cá tính, một sở thích và một phong cách riêng. Vân yêu bóng đá, Linh thích học Ngoại ngữ, Trang là fan cuồng nhiệt của phim Hàn, với Hương - Văn học là niềm đam mê số 1. Và tôi... tôi thích gì nhỉ? Tôi cũng thích xem bóng đá, cũng yêu Văn học và Ngoại ngữ. Khi rảnh rỗi, tôi cũng "nghiền" phim đến từ xứ sở kim chi. Có lẽ tôi yêu thích tất cả những gì là sở thích của chúng nó. Đơn giản vì 4 đứa nó là 4 người bạn - 4 thiên thần xinh xắn và đáng yêu của tôi!
Hai năm học cuối cùng của bậc THCS chính là chất keo nhiệm màu gắn kết chúng tôi lại gần nhau. Vẫn còn nhớ, những buổi trưa hè cùng nhau đi học trên con đường rợp bóng hoa ban, những giờ ra chơi cùng tụ tập "buôn dưa", những buổi sinh hoạt ngoại khóa... và rất nhiều, rất nhiều những kỷ niệm nữa. Đó thực sự đã trở thành những khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời tôi. Ước gì cho thời gian có thể quay ngược lại để chúng tôi lại ở bên nhau, được cùng nhau vui chơi, nô đùa mà chẳng phải suy nghĩ và âu lo?
Thế rồi cũng đến ngày chúng tôi phải rời xa nhau. Tuy rằng không phải mỗi đứa một nơi nhưng thiếu một đứa cũng là vắng đi một niềm vui rồi mà. Khi biết tin Vân đỗ vào chuyên Văn, cả năm đứa đều rất vui nhưng sao vẫn có một nỗi buồn trong sâu thẳm? Vui vì con đường học tập của đứa bạn thân đang rộng mở, nhưng sắp phải xa nó rồi, hỏi sao mà không buồn chứ?
Bước vào năm học đầu tiên của THPT, không còn hình ảnh năm đứa cùng đi học, cùng chung lớp như ngày xưa, nhưng tình bạn của chúng tôi thì vẫn thân thiết như vậy, mà thậm chí còn hơn trước nữa chứ. Bởi vì thời gian và khoảng cách không thể chiến thắng được sức mạnh kỳ diệu của tình bạn.
Giờ đây, đang là học sinh lớp 11, đứng trước cánh cửa tương lai của cuộc đời, cả năm đứa tôi đều hiểu rằng, học tập tốt chính là chiếc chìa khóa vàng để mở ra cánh cửa đó. Hy vọng rằng, chúng tôi lại nắm tay cùng bước vào trường đại học mà mỗi đứa hằng mơ ước, đồng hành với nhau trên mỗi chặng đường đời.
Bọn "quỷ sứ" ơi, tao yêu chúng mày nhiều lắm lắm!
Nguyễn Thu Hiền
(Lớp 11A1, Trường THPT thị xã Nghĩa Lộ)
Các tin khác
Cái nắng chiều chớm đông sao mà gay gắt thế, nó xuyên qua khe cửa đâm thẳng từng vệt trên chiếc bàn học nhỏ xíu. Con bé gấp quyển báo Hoa lại. Nó không đi nấu cơm như mọi khi mà cứ ngồi đó nghĩ vẩn vơ. Bao nhiêu kỷ niệm cứ ùa về trong nó...
Mưa... Mưa hắt nhẹ trên gò má, lạnh buốt. Mưa đọng lại thành những giọt dài trên trán, trên mặt rồi chảy xuống tận cằm, tận cổ. Mưa mùa đông không to và nặng hạt như mưa mùa hạ nhưng nó buồn và lạnh lẽo.
Chỉ khi mất đi một thứ gì đó, người ta mới nhận ra nó là quan trọng với mình. Trước đây, khi nghe điều này, tớ đã cười và bảo chẳng tin, nhưng lúc này đây, khi đã mất cậu, tớ mới cảm thấy câu nói ấy thấm thía biết bao!
Con trai nghịch ngợm nhưng cũng hay đấy chứ? Dù nghịch nhưng lại rất hay pha trò làm cho bọn con gái chúng tôi cười rất vui. Con trai hơi lười một chút, nhưng ngồi trong lớp vẫn chép bài đầy đủ đấy nhé.