Hạ cuối

  • Cập nhật: Thứ năm, 13/5/2010 | 9:12:03 AM

Hạ đã tràn vào nhịp sống con người. Cái nắng chưa đủ để phượng hồng rực rỡ, ve cũng chưa ngân ran nhưng đủ biết đất trời đã vào hạ.

Đồng hành với hạ là những chùm hoa phượng rực cháy nhắc nhớ mỗi người mùa chia tay tuổi học trò không còn quay trở lại lần nữa...
Đồng hành với hạ là những chùm hoa phượng rực cháy nhắc nhớ mỗi người mùa chia tay tuổi học trò không còn quay trở lại lần nữa...

Tôi lang thang trên con đường quen thuộc, nơi những tán cây gợi bao nhung nhớ. Hình ảnh ngày nào thơ bé tràn vào vùng kỷ niệm, len vào vùng ký ức. Bất chợt một nỗi buồn vô cớ đọng lại nơi tâm hồn đang lớn: Vậy là đã kết thúc thời học sinh. Những năm tháng cắp sách đến trường lần lượt qua đi như một cuốn phim quay chậm. Cuốn phim đó hết rồi! Nuối tiếc và bồi hồi cứ chen nhau hiện hữu trong trái tim nhỏ bé. Biết rằng mỗi cuộc đời đều được chia thành nhiều mốc thời gian đáng nhớ, tôi cũng chuẩn bị đón một cái mốc như vậy. Biết trước sẽ phải thế nhưng tôi vẫn không khỏi ngỡ ngàng, nuối tiếc.

Cuộc sống luôn đón nhận những thử thách và đón đợi những điều mới mẻ. Hạ đến và mùa thi đến. Những học sinh cuối cấp như tôi chẳng ai là không ý thức được hạ này mình sẽ đương đầu với điều gì. Hạ vẫn nóng bỏng, đốt cháy lòng người, vẫn tung tăng tràn ngập từng góc phố. Tôi thầm gọi tên: “Hạ cuối!”. Giây phút này tôi nhận ra điều mà mọi người vẫn coi như là một chân lý: “Thời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất”. Để khi bước vào đời, hành trang mang theo là những ký ức và những kỷ niệm ngọt ngào. Hạ năm nay - với tôi, là hạ của ước mơ, hạ của nỗi nhớ. Tôi thầm hứa với chính mình dù sau này xa nơi đây vẫn dành một góc trái tim cho mùa hạ cuối, cho nắng sân trường và khoảng trời bình yên bên thầy cô, bạn bè nơi mái trường dấu yêu.

Phạm Diệu Linh - (Lớp 12 Văn, Trường THPT Chuyên Nguyễn Tất Thành)

Các tin khác

Có lúc, tôi tò mò không hiểu ma túy là thứ gì mà có thể khiến cho người ta lại “mê” nó đến thế. Hay nó là một loại “thuốc bổ” gì đó? Nhưng tôi đã lầm. Khi thấy ba tôi lên cơn vật lộn vì không có thứ “thuốc bổ” ấy, tôi hiểu ra rằng, thứ mà tôi vẫn tưởng là “thuốc bổ” đó giờ đây đã gieo xuống cuộc đời tôi một nỗi bất hạnh vô cùng lớn.

“Suỵt! Yên lặng nào!”, con bé nói với tụi bạn xung quanh. Hình như nó vừa nghe thấy tiếng gì đó lạ lắm mà cũng quen lắm. Cả căn phòng bỗng im phăng phắc chỉ để nghe một âm thanh vọng về. Con bé cố nghĩ: “Là tiếng gì thế nhỉ, tiếng gì? Đúng rồi, đúng là tiếng ve rồi!

Ai cũng biết nhiệm vụ chính của người học sinh là học tập, nhưng không phải bạn nào cũng hiểu rõ học tập ở đây là học cái gì. Phải chăng chỉ có học kiến thức văn hóa thôi sao?

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục