Nỗi tâm tư...
- Cập nhật: Thứ hai, 24/5/2010 | 9:40:28 AM
|
Mai ta xa con đường đi học
Nghĩa Lộ buồn mây giấu màu xanh
Em có còn về không lối ấy?
Giọt nắng chiều chẳng tiếng cười xưa.
Tạm biệt sân trường vương bụi phấn
Từng ước mơ thả xuống chân mùa
Em chắc nhớ vòm trời lá phượng
Trái me non đằm thắm vị chua.
Nói gì đây mỗi kỷ niệm xưa
Mỗi mặt người giấu tâm tư thầm kín
Cứ sợ đau lòng từng ô cửa
Ngậm ngùi vô ý chạm lãng quên.
Mai ta xa con đường đi học
Vô tình buồn thấy mắt lệ cay
Cuối trang vở còn tên hai đứa
Gió mùa gợi ký ức rưng rưng...
Lê Như Quỳnh - (Lớp 10 Văn, Trường THPT Chuyên Nguyễn Tất Thành)
Các tin khác
Hạ đã tràn vào nhịp sống con người. Cái nắng chưa đủ để phượng hồng rực rỡ, ve cũng chưa ngân ran nhưng đủ biết đất trời đã vào hạ.
Có lúc, tôi tò mò không hiểu ma túy là thứ gì mà có thể khiến cho người ta lại “mê” nó đến thế. Hay nó là một loại “thuốc bổ” gì đó? Nhưng tôi đã lầm. Khi thấy ba tôi lên cơn vật lộn vì không có thứ “thuốc bổ” ấy, tôi hiểu ra rằng, thứ mà tôi vẫn tưởng là “thuốc bổ” đó giờ đây đã gieo xuống cuộc đời tôi một nỗi bất hạnh vô cùng lớn.
“Suỵt! Yên lặng nào!”, con bé nói với tụi bạn xung quanh. Hình như nó vừa nghe thấy tiếng gì đó lạ lắm mà cũng quen lắm. Cả căn phòng bỗng im phăng phắc chỉ để nghe một âm thanh vọng về. Con bé cố nghĩ: “Là tiếng gì thế nhỉ, tiếng gì? Đúng rồi, đúng là tiếng ve rồi!