Sự chứa đựng của trái tim
- Cập nhật: Thứ tư, 13/10/2010 | 9:16:56 AM
Bạn sẽ luôn ngạc nhiên về sức chứa của trái tim mình. Luôn có những ngăn bí mật mới hàng ngày mở ra cánh cửa nhỏ, đón nhận những tình cảm, những cảm xúc mới mẻ và điều này sẽ dành cho những người mới bước vào cuộc sống của bạn.
Giống như một lúc nào đó, bất ngờ bạn phát hiện ra chiếc ba lô vẫn cùng bạn đến trường hàng ngày hóa ra vẫn còn một ngăn bí mật. Bạn reo lên và cảm thấy thích thú! Và chắc chắn, bạn chẳng bao giờ để cái ngăn đó trống rỗng. Bạn sẽ đặt vào đó cuốn sổ lưu bút hay những tấm thiệp chúc mừng của bạn bè.
Bạn sẽ luôn ngạc nhiên về sức chứa của trái tim mình. Nó đã từng đựng trong mình tình yêu dành cho nụ cười của cha và ánh mắt hiền từ, vòng tay ấm áp của mẹ; sự quan tâm, bao dung của thầy cô; sự nghịch ngợm và những tâm sự buồn vui của lũ bạn.
Bạn đã rất ngạc nhiên, sao mình có thể yêu nhiều vậy? Dường như trái tim bạn không phải chỉ có bốn ngăn mà còn nhiều hơn thế. Nó như một cái cây đang lớn, mở rộng tán lá xanh tươi đón tất cả những giọt mưa rơi xuống, những làn gió bay qua, những bóng nắng lung linh nhảy múa. Vậy nên bạn đừng lo chúng mình sẽ quên nhau khi mùa chia tay tới! Vì bạn là một chiếc lá xanh tươi trên tán cây xanh của tôi.
Với một cuộc sống còn dài phía trước, bạn hãy cứ yêu thương những ngôi trường mới, những người bạn mới và những người đồng nghiệp mới! Bởi sức chứa của trái tim bạn là vô tận. Có thể, cuộc sống bận bịu làm bạn lo toan hay cả khi bạn và tôi không gặp gỡ nhau, cũng không gọi điện hỏi thăm nhau mỗi ngày. Nhưng chỉ cần đôi khi bạn nghĩ đến tôi và bạn mỉm cười thì tôi tin rằng, chiếc lá của tôi trong trái tim bạn sẽ xanh mãi, chẳng bao giờ rụng, bởi trong trái tim bạn có tôi và ngược lại.
Phạm Thị Hoàng Yến - (Lớp 9B, Trường THCS Tô Hiệu, TX.Nghĩa Lộ)
Các tin khác
“Người ta ai chẳng mắc sai lầm, quan trọng là ở chỗ biết sửa chữa” - mẹ đã từng động viên con như thế. Hình như đôi mắt mẹ đã có nhiều nếp nhăn hơn, hình như tóc mẹ đã bạc đi nhiều, tự nhiên con thấy sợ...
Xào xạc, xào xạc... Thu đến mang theo cái lạnh se se trải dài trên con phố nhỏ. Những chiếc lá vàng như còn đang luyến tiếc, níu kéo thân cây hy vọng kéo dài hành trình về với đất... Trời thu nhuốm dần màu lá. Chỉ cần nhìn lá bàng, người ta cũng có thể nhận ra sự biến đổi của mùa.
Mỗi người được sinh ra trên thế giới này là để học hỏi, để yêu thương, để chia sẻ, để trân trọng chính bản thân mình và người khác. Nhưng có bao giờ, các bạn thẻ đặt ra câu hỏi: nếu như một ngày nào đó, những điều tuyệt vời ấy mất đi, chúng ta sẽ ra sao?
Lại một đêm nữa Thư thức trắng. Mọi ý nghĩ lung tung trong đầu đã chiếm lĩnh giấc ngủ, làm Thư trằn trọc, thao thức. Mọi thứ, mọi vấn đề đều làm Thư quan tâm. Nhưng không hiểu sao, Thư lại dành trọn đêm nay để nghĩ về chuyện mà bấy lâu nay Thư chẳng hề đếm xỉa, mà nếu có đi chăng nữa cũng chỉ là vu vơ, thoáng qua mà thôi.