Cô Tấm của con!
- Cập nhật: Thứ ba, 11/9/2012 | 3:02:27 PM
Con được mẹ chăm chút
Từ thuở còn thơ non
Ngỡ mẹ là cô Tấm
Trên trời xuống với con.
Rồi con dần khôn lớn
Trong vòng tay chở che
Bao buồn, vui kỉ niệm
Luôn có mẹ cận kề.
Một lời không kể hết
Thiên đường mẹ cho con
Nói thay lòng biết ơn:
“Con tự hào về mẹ!”.
Nuôi con từ tấm bé
Mẹ cho con bữa ăn
Mẹ cho con giấc ngủ
Cho con được học hành...
Ước mơ con nhỏ bé:
Mai này con thành công
Mỉm cười đầy hạnh phúc
Mẹ ôm con vào lòng.
Ngày qua ngày con thấy
Con yêu mẹ nhiều hơn!
Mẹ à, trong tim con
Mẹ mãi là cô Tấm!
Nguyễn Ngọc Trinh - (Lớp 12 Anh, Trường THPT Chuyên Nguyễn Tất Thành)
Các tin khác
Yêu quê hương - đó là bài học đầu đời mẹ đã dạy cho tôi. Mẹ vẫn thường nói quê hương là những gì gần gũi và bình dị nhất. Khi bé, tôi vẫn thường hay làm nũng mẹ và hỏi: “Mẹ ơi! quê hương là gì?”, mẹ chỉ cười và xoa đầu tôi: “Sau này lớn lên con sẽ tự hiểu...”.
Tôi là một cậu học sinh tiểu học rất hiếu động, nghịch ngợm và luộm thuộm. Tôi rất ghét những đứa nào trái ngược với tôi như là thằng Nam - hàng xóm của tôi. Nó ngoan ngoãn, học giỏi. Bố mẹ tôi lúc nào cũng mang nó ra làm tấm gương để so sánh. Vì vậy tôi rất ghét nó.
Cô bé rời khỏi lớp học thêm tiếng Anh, bước chân đếm từng viên gạch trên hè đường một cách hồn nhiên. Xung quanh cô là những ánh đèn rực rỡ sắc màu của khu trung tâm thành phố.
Lại thêm một lần không thể chạm tay tới ước mơ... Giống như những lần trước, nó cảm thấy vô cùng mệt mỏi và muốn dừng bước. Nó muốn đi một nơi nào đó thật xa, trốn vào một chỗ nào đó thật kín để không ai có thể tìm thấy nó, để nó không phải đối diện với chính nó – một đứa luôn thiếu sự may mắn. Nó buồn lắm...