Tâm sự của bàng non
- Cập nhật: Thứ ba, 25/9/2012 | 3:01:35 PM
Hôm ấy, lớp tôi trực tuần, tôi phải đến sớm hơn để dọn dẹp sân trường và vô tình nghe được câu chuyện giữa cây Bàng non và bác Phượng già.
|
Bằng giọng nhỏ nhẹ, bàng non kể cho bác phượng già nghe về cuộc đời mình:
- Bác Phượng ơi! Bác biết không, ngày xưa, khi cháu còn là hạt giống được bán ở cửa hàng, thầy giáo đã mua cháu về trồng ở sân trường. Lúc còn nằm trong lòng đất, hàng ngày cháu được tưới tắm, chăm sóc. Cháu vui lắm vì nghĩ khi lớn lên cháu sẽ che mát cho anh chị học sinh nên cháu cố hết sức vươn mình ra khỏi lòng đất. Mấy tháng đầu anh chị chăm sóc cháu hết mực, cháu hạnh phúc lắm. Tưởng chừng cuộc sống cứ sung sướng như vậy mãi nhưng cháu đã nhầm.
Sáng hôm qua, vào giờ ra chơi, khi các bạn học sinh nô đùa trên sân trường, bỗng một tốp học sinh vây quanh cháu, cháu giật mình không biết chúng định làm gì thì bỗng: "rắc! rắc", chúng bẻ cánh tay của cháu. Hu.. Hu…hu… Cháu đau quá bác ạ. Mặc cho cháu kêu khóc, van xin, chơi xong chúng bỏ đi để cháu ở lại khóc một mình. Nghĩ lại, cháu càng cảm thấy tức mấy cậu học sinh, họ không biết rằng họ hàng nhà bàng cháu có ích như thế nào hay sao mà lại phá hoại cháu như thế.
Bác Phượng già cũng buồn bã bảo:
- Bác cũng đang đau buốt vì các anh chị học sinh cuối cấp mang dao đến khắc tên lên thân bác đây. Nhưng mà đừng quá bi quan cháu ạ. Bên cạnh các cậu học sinh nghịch ngợm còn có các anh chị học sinh ngoan ngoãn biết chăm sóc và bảo vệ chúng ta.
Nhưng Bàng non vẫn lo lắng:
- Nếu cứ thế này cháu sợ sẽ không lớn nổi nữa bác Phượng ạ!
Bác Phượng già an ủi:
- Thôi nào, cháu phải lạc quan lên chứ!
Rồi bác Phượng im lặng, còn Bàng non vừa lo sợ vừa thút thít khóc.
Bỗng dưng tôi cảm thấy sống mũi cay cay. Tôi ân hận về việc tôi đã làm đau bàng non. Ngay sáng hôm ấy, tôi nhận lỗi với cô chủ nhiệm. Tôi và đám bạn bị phê bình. Chiều tan học, tôi cùng các bạn đến trồng hàng rào quanh cây bàng. Từ câu chuyện này, tôi mong rằng các bạn đừng phạm lỗi như tôi nhé và hãy bảo vệ cây xanh, bảo vệ môi trường và màu xanh của trái đất.
Lê Ngọc Ánh - (Lớp 6D, Trường THCS Quang Trung)
Các tin khác
Dưới cơn mưa... Dưới cơn mưa chiều, cậu và tớ đã cười - tiếng cười trong veo. Mặc cho mưa xối xả lên đôi vai gầy của cậu và làm ướt nhòe cặp kính của tớ, mình vẫn đạp xe quanh đảo Cò nhìn những chú cò trắng tới tấp về tổ trú mưa.
Từ nhỏ đến lớn, con vẫn thầm trách ba sao quá lạnh lùng. Ba không bao giờ nói những lời yêu thương với con dù chỉ là những câu nói rất quen thuộc: "Ba yêu con lắm!", "Con là niềm hãnh diện của ba"...
Sau mỗi giờ học căng thẳng, được trở lại với gia đình là điều tuyệt vời nhất. Những bữa ăn ngon, những lời khuyên bổ ích và hơn cả là tình yêu thương của bố dành cho con. Đã bao giờ con nói con yêu bố nhiều thế nào chưa nhỉ?