Tháng 5!
- Cập nhật: Thứ năm, 2/5/2013 | 9:02:40 AM
Tháng năm! Trời vào hạ. Những cơn gió nồm nam thổi làm bừng lên cái nóng. Khung cửa sổ tràn màu phượng vĩ. Tiếng ve kêu da diết tới nao lòng. Những cuốn lưu bút học trò cuối cấp chuyền tay nhau viết vội như chứa đầy những luyến tiếc của một thời “nhất quỷ…” sắp sửa trôi qua.
Tháng năm! Thời gian như gấp gáp hơn với những buổi ôn tốt nghiệp mệt nhoài. Bạn bè đứa nào cũng muốn níu thời gian, trang lưu bút nhắc nhở đầy những kỷ niệm của một thời hồn nhiên cắp sách tới trường. Mười hai năm ăn học, mười hai năm để bây giờ thấy tiếc biết bao điều không thể nói, biết bao việc chưa thể làm và thấy nhớ: những lần không thuộc bài, những lần trêu trọc, cười đùa với lũ bạn và cả ánh mắt rất lạ của một người…
Vẫn còn nhiều lắm nhưng thời gian chẳng còn lại bao nhiêu nữa. Đứa nào cũng vội vã, lo lắng chạy đua với số thời gian ít ỏi ấy. Tới lớp luôn mồm kêu lo nhưng vẫn rộn tiếng cười và cả những trò nghịch ngợm.
Nhưng hình như những ngày cuối cấp mọi người sống tình cảm với nhau hơn.
Bọn con trai giờ ra chơi trèo hái cho con gái đầy những nón hoa bằng lăng và phượng vĩ. Màu tím của bằng lăng hòa quyện vào màu đỏ rực của phượng vĩ làm nên một màu rất riêng, rất lạ. Cô chủ nhiệm suốt ngày nhắc học mà dường như vẫn có những ánh mắt mơ màng, những đôi tai mải nghe hạ ào về cửa lớp… Ánh mắt tràn đầy những tiếc nuối muốn giữ thời gian cho mình, cho bạn bè mến thương.
Tháng năm! Nắng ngày càng gay gắt, phượng dường như đang lấn đỏ cả góc trời, bằng lăng cũng ngày càng đậm sắc. Trong lớp lao xao chuyện thi cử, chia tay và bỗng dưng sao cứ nhắc về những kỷ niệm cũ. Ngoài trời những tiếng ve - dàn đồng ca mùa hạ như đang kéo những bài ca nhắc nhở phải biết đoàn kết, yêu thương và độ lượng hơn trong những ngày sắp xa này? Dàn đồng ca ấy cũng chính là khúc nhạc “tháng năm”!
Hán Thị Phương Thảo (Lớp 12B8, trường THPT Lê Quý Đôn, Cổ Phúc, Trấn Yên)
Các tin khác
Bố là trụ cột của gia đình tôi. Trong những năm khó khăn nhất của gia đình, bố đã đặt chân tới tất cả các huyện của Yên Bái, Hà Giang, bươn trải với cuộc sống khó khăn để kiếm tiền nuôi gia đình.
Chiều chủ nhật nào cũng vậy, nó được bố đưa ra xe khách để xuống trường. Chiều ấy, sau khi chào bố, nó lên xe, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Khác với mọi lần, nó ngồi gần ô cửa sổ nhìn ra ngoài ngắm thiên nhiên, thấy quê hương mình đẹp vô cùng.
Ngày đầu tiên trong 4 năm học THCS, tôi đến sớm và được ngắm nhìn toàn cảnh trường mình. Nằm giữa lòng thị trấn nhưng nơi đây vẫn có nét yên bình đến lạ.
Hãy tưởng tượng bạn đang bị nhốt kín trong một căn phòng tối mịt mù, không có ánh sáng, không có chút ánh sáng nào cả, có thể căn phòng này ở rất sâu, rất sâu dưới lòng đất, bị cô lập và hoàn toàn lạnh lẽo.