Đừng quên mình nhé!

  • Cập nhật: Thứ ba, 30/7/2013 | 2:55:15 PM

Trời ảm đạm. Vài hạt mưa lất phất bay. Hôm nay là ngày mình phải chia tay người bạn mà mình yêu quý nhất. Năm học tới này chúng ta không còn được học cùng nhau nữa rồi. Mỗi người một nơi. Mặc dù không muốn, không hề muốn nhưng vì tương lai nên đành chấp nhận vậy.

Đôi bạn.
(Ảnh: T.C)
Đôi bạn. (Ảnh: T.C)

Khi biết cậu thi vào trường chuyên, mình đã từng có ý nghĩ xấu xa rằng cậu sẽ không đỗ, điều đó đồng nghĩa với việc mình và cậu sẽ được học cùng nhau. Giờ nghĩ lại tôi thấy mình thật quá ích kỉ. Đó là một điều đáng hổ thẹn. Cậu đã nhờ mình giám sát và nhắc nhở cậu thực hiện những ước mơ mà cậu đang ấp ủ. Vậy mà mình lại... nhẫn tâm khi đã từng muốn cậu không thi đỗ trường chuyên - một ước mơ bấy lâu của cậu. Nhưng cuối cùng thì cậu vẫn thi đỗ và mình rất vui vì điều đó.

Những ngày hè ngắn ngủi cuối cùng chúng ta được ở bên nhau đã hết. Đã đến lúc phải nói tạm biệt rồi..."Ngày tháng trôi qua không kịp đếm, qua đi bao nhiêu vui buồn nào ai hay. Một thời hồn nhiên mơ mộng nhiều vu vơ. Hãy lưu lại sâu trong trái tim mình...". Với mình, cậu sẽ mãi mãi là người bạn thân, mãi mãi là như vậy.

Đừng quên mình nhé!

Nguyễn Thị Thanh Tâm (Lớp 10A1, Trường THPT thị xã Nghĩa Lộ)

Các tin khác
Ảnh minh họa

Trong cuộc đời mình, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên cái nắm tay đã gieo vào lòng tôi bao cảm xúc và dự định. Đó không phải là cái nắm tay thân quen, trìu mến của cha mẹ, cũng không phải là cái nắm tay khích lệ, động viên của những người bạn thân mà đó là cái nắm tay chan chứa niềm mong mỏi sự cảm thông, chia sẻ và yêu thương của các cụ già neo đơn sống trong Trung tâm Bảo trợ xã hội tỉnh Yên Bái.

Ao quê.
(Ảnh: Văn Trung)

Đối với tuổi thơ của nhiều người, quê nội có lẽ chiếm giữ trọn vẹn ký ức nhưng với con thì không hẳn vậy, nội nhỉ? Con không sinh ra hay lớn lên trên mảnh đất ấy nhưng điều đó không có nghĩa là mảnh đất ấy không là một phần quan trọng trong trái tim con!

Cô bạn thân thiết thời thơ ấu của tôi luôn cho rằng: “Bình yên là khi được ra khỏi nhà”. Tôi hiểu vì sao bạn lại nói thế và tôi đọc được phía sau câu nói ấy là một nỗi buồn vô hạn. “Nhà” - chỉ là một từ ngắn ngủi, nhưng hàm nghĩa của nó thì lại rất mênh mông.

YBĐT - Chẳng cứ phải cầm viên phấn đứng trên bục giảng mới được coi là người thầy. Người thầy của tôi lặng lẽ xuất hiện bên đời tôi, chẳng hề qua một lớp học sư phạm, dạy tôi những bài giảng về tình yêu thương, về nỗi vất vả, về những điều chân thực và giản dị nhất trong cuộc sống. Người thầy đáng kính ấy chẳng ai khác ngoài bố tôi. Bố đã dạy tôi bằng chính những trải nghiệm của cuộc đời bố.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục