Điều em muốn nói

  • Cập nhật: Thứ ba, 26/7/2011 | 9:13:57 AM

Chúng em tin, trong một môi trường lành mạnh chúng em sẽ bước qua được những sợi dây cám dỗ, bước những bước vững vàng về phía trước.

Lứa tuổi của chúng em, hai môi trường ảnh hưởng lớn nhất đó là gia đình và nhà trường. Chúng em muốn cha mẹ là gương để soi vào biết việc mình làm đúng hay sai, thầy cô ngoài việc truyền đạt kiến thức hãy hướng chúng em vào những hoạt động có ích, định hướng cho chúng em tương lai, cho chúng em có nghị lực để vượt qua những cám dỗ và tự tin về năng lực bản thân.

Ngày đi học mẫu giáo, hầu hết chúng em đều tự hào về cha mẹ của mình. Đối với chúng em, cha mẹ là vĩ đại, là nguồn hiểu biết vô tận, là người quan trọng nhất trong cuộc đời. Chúng em có thể cãi nhau hàng giờ để xem cha mẹ ai giỏi hơn. Khi học lên, chúng em thường nói thầy cô giáo tớ dạy thế này, nói thế kia. Vì thế, chúng em không muốn đọc những bài báo viết về mặt trái của các thầy cô giáo mà đối tượng chịu hậu quả trực tiếp là chúng em. Càng không muốn nhìn thấy những “sự không trung thực” trong cuộc sống hàng ngày của người lớn. Thầy cô, cha mẹ dạy chúng em cách cư xử, nhưng dường như nhiều khi mọi người lại sống “không thật với nhau”, chính điều đó làm chúng em đôi khi dao động, mất phương hướng, thiếu niềm tin…

Khi chúng em bước vào lúc tập khẳng định mình, chúng em luôn mong muốn trong những vấp ngã đầu đời dù lớn hay nhỏ cũng có bàn tay xoa dịu của cha mẹ, thầy cô. Ông nội em dạy em rằng, muốn đánh con vật hãy mang sang nhà hàng xóm, trong cơn đau nó sẽ tìm đường về nhà. Thế nhưng, em thấy thương cho nhiều người bạn trong độ tuổi của em khi chính tổ ấm của các bạn làm các bạn bị tổn thương. Có bạn “lạc đường”, đánh mất tương lai cũng vì thế.

Hàng ngày, chúng em tiếp xúc với rất nhiều cám dỗ của cuộc sống mà nếu thiếu một chút hiểu biết, thiếu một chút nghị lực thôi chúng em sẽ bị cuốn đi và hòa tan vào nó, tự đánh mất mình. Nỗi đau lớn nhất của chúng em “là bị nhổ bật rễ đúng chỗ mà mình được gieo xuống”. Vẫn biết rằng, chúng em đôi lúc chỉ mải đi đổ lỗi cho thầy cô, cha mẹ mà không dám chấp nhận một sự thật là lỗi ở chính mình. Nhưng cũng có một sự thật là chúng em cần lắm những sự cảm thông, chia sẻ, động viên, nâng đỡ, tiếp tục dìu dắt của cha mẹ, thầy cô.

Chúng em muốn tìm được mục đích sống bởi “dù ngắn hay dài, cuộc sống có trọn vẹn hay không là do mục đích quyết định”. Và chính cha mẹ, thầy cô với kinh nghiệm của những người đi trước hãy định hướng cho chúng em, cho chúng em xây dựng ước mơ của mình và kiên định với nó. Chúng em tin, trong một môi trường lành mạnh chúng em sẽ bước qua được những sợi dây cám dỗ, bước những bước vững vàng về phía trước.

Hà Linh
(Ghi theo lời kể của một học sinh THPT)

Các tin khác
Điểm kém, bạn bè tẩy chay, cha mẹ than phiền, giận dỗi người yêu… đó là những nỗi buồn có thể gọi tên. (Ảnh minh họa, nguồn Internet)

Cuộc sống có nhiều điều không mong muốn, và cũng có nhiều nỗi niềm thầm kín, vu vơ mà ta chẳng biết tỏ cùng ai.

Nắng hè như một cậu bé tinh nghịch nhảy nhót khắp thế gian...

Nắng cuối hè vàng rực bao trùm mọi ngóc ngách trên mặt đất. Cái nắng oi bức đến nỗi cây lá phải thu mình lại, chim chóc cũng chẳng còn thấy bóng dáng, mọi sinh vật đều tìm cách tránh đi cái gay gắt của ngày hè.

Cha mẹ và con. (Ảnh: minh họa)

Từ ngày thơ bé, con luôn sống trong vòng tay chở che ấm áp của mẹ. Trong kí ức con, hình ảnh bố không nhiều bởi bố đi làm cả ngày, thậm chí còn phải trực đêm nên dường như chưa bao giờ con tâm sự hay nói chuyện gì với bố cả.

Hoa phượng. (Ảnh: Thanh Thủy)

Kỳ nghỉ hè đã kéo dài hơn một tháng. Năm nay lên lớp 11 rồi, chỉ còn một năm nữa là phải xa trường.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục