Mẹ và mùa đông
- Cập nhật: Thứ ba, 5/11/2013 | 2:57:10 PM
Giờ đây, mỗi khi đông về, trong tôi không còn cảm giác háo hức của thời trẻ con nô đùa nữa mà là cảm giác cô đơn khi xa gia đình. Mùa đông đến ngay cả những cây cổ thụ cũng phải khép mình lại, rụng lá để giữ nhiệt, những đàn chim, đàn ong cũng tự tìm nơi ấm áp trú ngụ. Và mùa đông càng khiến tôi nhớ mẹ.
Êm đềm trên lưng mẹ.
(Ảnh: Hoàng Trung Hiếu)
|
Nhớ mỗi sáng sớm đông được mẹ gọi dậy đi học, cố cuốn mình trong chiếc chăn ấm, tôi cứ càu nhàu mãi: “Mẹ ơi ! Cho con ngủ năm phút nữa đi”, trong đầu lại nghĩ, sao mẹ khó tính quá vậy?
Nhớ những hôm mẹ nghe trên đài nói có gió mùa đông bắc đến và Yên Bái sẽ ảnh hưởng mạnh, mẹ thường nhắc là luôn phải mặc quần áo ấm. Nhưng những lời mẹ nói tôi luôn để ngoài tai. Chính sự ngang bướng đã khiến tôi một tiếng ho hai tiếng ho: “Mẹ ơi, con ốm rồi!”.
Nhớ những chiều đi học về, mẹ luôn chuẩn bị đầy đủ hoa quả, đồ ăn ngon và nóng để ăn cho đỡ mệt sau một ngày học hành vất vả, vậy mà tôi không hề quan tâm đến những thức ăn đó mà lại để dành bụng ăn toàn đồ linh tinh.
Nhớ những đêm nhiều bài tập phải học muộn, học xong, lên giường ngủ đã có mẹ ủ sẵn chỗ cho.
Một mùa đông lại đến nhưng mùa đông năm nay sẽ khác với mùa đông năm trước vì không còn vòng tay chăm sóc của mẹ nữa. Con đã đến với cuộc sống riêng nơi xóm trọ này. Biết bao giờ con mới quay lại được những giây phút ấm áp ấy trong mùa đông?
Nguyễn Đức Thuận (Lớp 11K, Trường THPT Chuyên Nguyễn Tất Thành)
Các tin khác
Tớ với cậu quen nhau thật tình cờ. Tớ là một “Bảo Bình” chính cống, còn cậu là nàng “Bạch Dương” hiền dịu, thơ ngây. Cuộc gặp gỡ bất ngờ trên facebook khi thớ với cậu cùng tham gia nhóm yêu Horoscope và khi Horoscope nói rằng “Bảo Bình” và “Bạch Dương” là một cặp ăn ý.
Cô hơn chúng em chục tuổi. Nếu gọi cô là "mẹ" thì thật buồn cười. Nhưng trong lòng mỗi đứa từ lâu cô đã gắn bó với bọn em như chính gia đình của mình. Cô quan tâm chúng em bằng tình yêu của một người mẹ, chăm sóc chúng em với vai trò là một người chị, bên cạnh sẻ chia buồn vui với chúng em như một người bạn.
Tháng mười về, ta thẩn thơ đi dạo quanh bờ hồ công viên Yên Hòa, rồi bất chợt thẫn thờ trước hàng liễu mỏng manh rập rờn trước cơn gió heo may cuối mùa. Ta ngỡ ngàng khi làn gió lướt nhẹ trên mặt hồ đưa chiếc lá bàng dịch chuyển. Thì ra đêm qua, chiếc lá vàng đã lìa cuống. Đâu rồi những đung đưa? đung đưa.
Cậu à… Mọi người vẫn nói, hãy cứ trân trọng tình bạn tuổi học trò, những rung động đầu tiên của con tim, sự bối rối hiện ra trong ánh mắt, những suy tư vẩn vơ, một nỗi nhớ vô hình về ai đó… chỉ là sự “cảm nắng” mà thôi.