Tết vắng ba
- Cập nhật: Thứ ba, 17/12/2013 | 2:44:07 PM
Với những đứa trẻ thì tết là dịp rất vui vì được sum họp gia đình, được mua quần áo mới, được nhận phong bao lìxì may mắn và hơn hết là được ba mẹ yêu thương, chăm sóc. Nhưng vào mùa xuân năm ấy, tết năm ấy buồn và lạnh lẽo quá bởi tết đó là tết đầu tiên vắng ba.
Con rất hạnh phúc vì từ khi sinh ra con đã nhận được nhiều thứ: có cả ba cả mẹ và nhận được tình yêu thương, bao bọc vô bờ bến của ba mẹ. Từ nhỏ con đã được ba cưng chiều, ba kể chuyện cho con nghe hàng đêm, ba mẹ dạy bảo con từng chút một.
Ba đã rất vất vả, cực nhọc để nuôi nấng con. Ba làm nhiều công việc lắm: làm thợ xây, đi xe ôm,... đều là những công việc chân tay mệt nhọc, có khi phải thức khuya dậy sớm nhưng ba vẫn cố gắng tất cả chỉ để kiếm tiền cho con đầy đủ "bằng bạn bằng bè".
Rồi ba cũng xin được một công việc ổn định tại một trường mầm non, công việc nhẹ nhàng hơn những việc trước đây ba làm rất nhiều. Gia đình ổn định hơn khi ba có việc mới.
Hôm đấy, ba phải đi làm ở xa. Đến chiều, cuộc điện thoại báo tin dữ đến. Ba bị tai nạn xe. Nghe tin ấy mẹ khóc nhiều lắm, đất trời như sụp xuống nhà vậy. Mọi người mau chóng đưa ba đi viện ngay trong đêm nhưng chưa kịp đến bệnh viện ba đã mất. Con ở nhà nhận được tin ba mất, con đã khóc, rất nhiều.
Ba mất vào cuối tháng 11Âm lịch. Cũng chẳng mấy nữa là đến tết rồi. 34 tuổi, ba bỏ mẹ và con ở lại sớm quá. Ba sẽ không chứng kiến được con trưởng thành và ba cũng không cho con cơ hội báo đáp công ơn dưỡng dục.
Không biết từ bao giờ, tết đối với con chỉ là một kì nghỉ dài. Những cái tết đầm ấm nhất đã qua lâu rồi. Tết đầm ấm bên ba – giờ là ước mơ đã xa vời với con.
Con nhớ ba lắm, nhất là khi tết đến xuân về. Nhưng ba à, con đã dần quen rồi, cũng sáu cái tết, sáu mùa xuân rồi ba nhỉ. Giờ con chỉ thấy ba qua những bức ảnh nhưng trong con ba vẫn luôn bên cạnh, yêu thương và che chở cho con trên bước đường tương lai....
Con nhớ ba và yêu ba nhiều!
Nguyễn Khánh Huyền (Lớp11a1, Trường THPT Hoàng Văn Thụ, Lục Yên)
Các tin khác
YBĐT - Chẳng biết tự bao giờ ta lại có thói quen đưa mắt qua khe cửa số gần bàn học, ngắm nhìn trời đêm với muốn vàn những vì tinh tú xung quanh vầng trăng khi tròn, khi khuyết.
YBĐT - Hôm nay nó lại đi học về muộn. Tại cái tính hay quên của nó nên chiều nay nó phải chịu rét về nhà vì không mang áo khoác. Vừa mở cửa phòng, theo thói quen nó định gào lên gọi mẹ nhưng lại thôi. Vì bây giờ nó đâu có được ở cùng mẹ nữa, đi học xa nhà nên nó phải ở trọ.
YBĐT - Tôi đã có một đêm trằn trọc không ngủ. Theo thường lệ tôi mở cuốn "Những đêm không ngủ" của Minh Nhật để đọc lại. Tôi hy vọng sẽ cảm thấy thảnh thơi hơn. Khi mỏi, đôi mắt sẽ tự nhắm lại và tôi ngủ quên đi. Nhưng đêm nay thật khác. Dù tôi có cố gắng thế nào đôi mắt vẫn thao láo mở. Nó chẳng tìm kiếm được gì ngoại trừ một màu đen kịt nhưng nó vẫn tìm kiếm.
"Tiền nhuận bút cậu thường dùng để làm gì?". Câu hỏi của đứa bạn làm tôi ngơ ngác một lúc. Ừ nhỉ! Từ trước đến giờ tôi dùng tiền nhuận bút toàn vào những việc chả đâu vào đâu.