Còn những băn khoăn
- Cập nhật: Thứ hai, 9/2/2015 | 10:40:03 AM
Càng gần tới kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông tôi càng thấy căng thẳng. Năm nay, Bộ Giáo dục và Đào tạo thay đổi qui chế thi, gộp hai kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông và thi tuyển sinh đại học vào một kì thi chung, rồi lại còn đổi mới thang điểm, cụm thi... làm cho không chỉ riêng sĩ tử chúng tôi mà cả thầy cô và phụ huynh đều không tránh khỏi tâm trạng lo lắng cho học sinh và con em mình.
Chắc chắn đề thi năm nay sẽ rất khó, qui chế thi thít chặt hơn mọi năm. Không chỉ bị áp lực từ học tập mà tôi còn chịu áp lực từ phía gia đình về việc chọn ngành học của mình.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một huyện vùng cao, có thể nói là còn khó khăn lắm. Ở quê tôi, nhiều trẻ em còn không có cơ hội được đến trường. Từ nhỏ, tôi đã có ước mơ học thật giỏi để trở thành cô giáo về dạy học trên mảnh đất quê hương mình. Tôi cũng khá may mắn khi lên lớp 8 có cơ hội được chuyển ra thành phố học - nơi có điều kiện học tập tốt hơn rất nhiều so với trường ở quê tôi. Năm tháng cứ thế trôi qua, tôi vẫn luôn nung nấu ước mơ trở thành một cô giáo dạy Văn, được đứng trên bục giảng, đem kiến thức đến cho các em học sinh vùng cao.
Nhưng cái ước mơ ấy lại không được nhiều người đồng tình, ủng hộ cho lắm, nhất là gia đình và bạn bè của tôi. Bố mẹ tôi cứ lấy mấy cô giáo ở quê có đồng lương ít ỏi, ngoài giờ lên lớp còn phải nai lưng ra cày, cấy vô cùng vất vả để dập tắt ước mơ của tôi. Còn ở trên lớp, khi tâm sự về mộng mơ làm một cô giáo thì chúng nó xua tay, bàn tán: "Bây giờ sinh viên trường sư phạm học xong thất nghiệp đầy rẫy, mày học xong lấy bằng treo chuồng gà à ?" hay :"Mày thấy trường mình không? Năm, sáu năm nay không có giáo viên mới mà mỗi năm có biết bao nhiêu sinh viên các trường sư phạm ra trường, vậy họ biết xin việc ở đâu?"...
Tôi thật sự hoang mang khi nhiều người ngăn cản tôi trở thành cô giáo. Bên cạnh đó, tôi cũng rất mơ hồ về nhu cầu nguồn nhân lực xã hội hiện nay, trong đó có nhân lực ngành sư phạm khi mà tôi chẳng tìm thấy ở đâu một thông tin chính thức và chính xác về vấn đề này. Song, để nuôi dưỡng ước mơ, tôi cũng tự an ủi, động viên mình rằng ở đây có thể thừa giáo viên nhưng đâu đó trên bản đồ Việt Nam này vẫn luôn cần những đội ngũ giáo viên tận tụy với nghề. Đúng là hiện nay rất nhiều sinh viên ra trường đang thất nghiệp nhưng biết đâu 4 năm nữa - khi tôi tốt nghiệp đại học thì xã hội lại thay đổi. Và cũng công nhận là lương giáo viên hơi thấp so với một số ngành khác nhưng không có các thầy cô tâm huyết với nghề, ai cũng chê ngành giáo thì lấy ai là người "lái đò" đưa lớp lớp học trò cập bến đỗ tương lai?
Rất nhiều lúc tôi cũng băn khoăn tự hỏi quyết định của mình là đúng hay sai? Liệu tương lai có giang tay chào đón một cô giáo như mình hay không? Và cũng có đôi lần tôi lung lay trước những lời tham gia góp ý của mọi người. Nhưng sẽ chẳng ai biết trước được điều gì ở tương lai cả. Tôi tin rằng đam mê cháy bỏng trong tim tôi sẽ trở thành hiện thực. Mặc dù nó còn cả chặng đường dài và gian nan phía trước.
Phạm Thị Thủy (Lớp B3k21, Trường THPT Trần Nhật Duật, Yên Bình)
Các tin khác
Từng cơn gió heo may thổi làm rung những chiếc lá cuối cùng của cây lê trước cổng. Cuối đông, những cành cây khẳng khiu trơ trọi trong giá lạnh. Ấy vậy mà có một loại cây vẫn xòe những tán lá rộng xào xạc đứng hiên ngang trong gió, ấy là hàng cọ.
Chiều nay, khi nắng chiều đông sắp tắt, nó đứng ngẩn ngơ nhìn về phía mặt trời lặn như muốn níu kéo một thứ gì đó. Ánh mắt xa xăm kia của nó hiện rõ một nỗi buồn, một nỗi cô đơn trong chính suy nghĩ của nó.
Mỗi người sinh ra ai mà không có nguồn cội gốc gác, ai mà không có quê hương. Quê hương là nơi ta sinh ra và lớn lên, nơi chôn rau cắt rốn của ta. Quê hương cho ta kỷ niệm ngọt ngào và tuổi thơ tươi đẹp.
Ngồi trong gian trọ được bao phủ bởi bóng tối của màn đêm, An nước mắt ướt nhòa. Cậu ngồi im lặng và suy nghĩ lại cả quãng thời gian ba năm đã qua. Trước kia, An là một cậu bé ngoan, học tập cũng khá nên được bố mẹ cho ra thành phố học.