Năm cuối cấp

  • Cập nhật: Thứ tư, 1/4/2015 | 3:56:02 PM

Năm trước và năm trước nữa, năm nào tôi cũng thấy các anh chị nói về chủ đề năm cuối cấp nhưng lúc đó đối với tôi ba từ năm cuối cấp chưa hề có ý nghĩa gì nhiều. Còn bây giờ, tôi thực sự hiểu thế nào là "năm cuối cấp".

Thời áo trắng.
(Ảnh: Linh Chi)
Thời áo trắng. (Ảnh: Linh Chi)

Lúc đầu, với tôi, năm cuối cấp là năm phải lao vào học và học, là năm học với những đêm thức trắng làm bài tập nhưng bây giờ khi ngày thi tốt nghiệp chẳng còn bao lâu tôi mới nhận ra ngày đi thi cũng là ngày tôi phải rời mái trường, xa bạn bè, xa thầy cô, xa những kỉ niệm và xa cả một thời áo trắng cắp sách đến trường. Rồi đến lúc đó, tất cả những khoảnh khắc hiện tại sẽ chỉ còn là kỉ niệm.
Tôi đã chẳng hề để ý đến những thứ xung quanh, những gì đã qua, giờ nghĩ lại thấy sao mình thật vô tâm quá mức. Hơn hai năm học trôi qua, buồn có, vui có nhưng đã có bao giờ tôi biết trân trọng những khoảnh khắc đó đâu.

Còn nhớ ngày đầu vào lớp 10 lạ bạn lạ bè, lúc đó chỉ biết có học. Rồi đến năm lớp 11 dần dần thân thiết với nhiều bạn hơn, và đến bây giờ chúng tôi đã cùng nhau có bao kỷ niệm thật đẹp. Chúng tôi đã cùng nhau học, cùng nhau chơi, giúp đỡ nhau nhiều việc, cứ thế những ngày cấp ba của tôi dần trôi qua cùng với bao người bạn.

Giờ đây, chẳng còn bao lâu nữa là phải xa nhau rồi, tôi biết, khoảng thời gian này trôi qua sẽ không bao giờ có thể lấy lại được, chỉ mong thời gian ngưng lại để tôi có thể mãi ở bên những người bạn, để tôi có thêm những kỉ niệm đẹp, để tôi có thêm thời gian khắc ghi những gương mặt, những nụ cười của bạn bè tôi. Thực sự tôi nghĩ chắc hẳn sau này khó có thể có những người bạn tốt như thế này được nữa.

Từ giờ, tôi sẽ thực sự trân trọng những khoảnh khắc, những ngày tháng cuối cùng của năm học cấp ba này. Thời học sinh của tôi, bạn bè tôi, những khoảnh khắc này tôi sẽ mãi lưu giữ, đó sẽ là những kỷ niệm đẹp nhất.

   Nguyễn Lâm Oanh (Lớp 12 Toán, Trường THPT Chuyên Nguyễn Tất Thành)

Các tin khác

Bài viết này con xin gửi đến cô - người cô chủ nhiệm năm cấp I của con. Con còn nhớ rõ hình bóng cô trên bục giảng năm ấy. Mái tóc hơi pha sương, chiếc cặp sách đã cũ, nụ cười hiền đậm màu thời gian đã theo chúng con đi hết chặng đường cấp

Ngày... tháng... năm.... Sắp được đi học rồi, vui quá. Chỉ hai ngày nữa thôi là mình được đi học rồi. Chắc có các thầy cô và bạn bè mới sẽ vui lắm. Hôm nay bố đã dẫn mình đi mua sách vở và đồ dùng học tập mới, mùi sách mới thơm quá. Mình sẽ thật chăm chỉ để trở thành một bác sĩ giỏi, chữa bệnh cho tất cả mọi người. Cố lên! Nhất định mình sẽ thành công...

Tuổi 16 sắp qua, tôi lại mỉm cười chào đón tuổi 17 với những kế hoạch, dự định cho tương lai ngày một rõ nét nhưng cũng xen lẫn nhiều tâm tư, lo lắng. Bước sang tuổi 17, tôi hiểu tôi không còn là trẻ con nữa, không còn thời gian để cho tôi nói câu: "Mai tính tiếp…" nữa. Tôi bắt đầu lên kế hoạch "xây dựng" ước mơ của mình.

Có lẽ con là đứa con hư, vì lúc nào con cũng chỉ biết cãi lại lời cha. Mỗi khi cha mắng mỏ, con cảm thấy thật khó chịu.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục