Điều ý nghĩa nhất

  • Cập nhật: Thứ ba, 4/12/2007 | 12:00:00 AM

YênBái - Những ngày ấy là những ngày cuối cùng của mẹ nó - những ngày cuối của một cuộc đời ngắn ngủi thật nhiều vất vả, lam lũ. Bố mẹ nó tần tảo, chăm chỉ sớm hôm kiếm tiền nuôi hai anh em nó ăn học. Mẹ nó ngày ngày thức khuya dậy sớm với hàng ăn sáng; bố nó thường xuyên cặm cụi ngồi sửa xe đạp, xe máy, chắt chiu từng đồng. Tuy khó khăn nhưng hai anh em nó vẫn được đến trường như bao đứa trẻ khác.

Và rồi tai họa ập đến khi mẹ nó mắc căn bệnh hiểm nghèo không thể chữa khỏi. Những ngày cuối cùng của mẹ nó cũng là chuỗi ngày mà căn nhà lá nhỏ bé trở nên lạnh lẽo, hiu hắt biết bao nhiêu. Mẹ nó chống chọi, níu kéo sự sống từng giờ, từng ngày, từng tháng... Chưa bao giờ thấy không khí gia đình nó quạnh hiu, buồn bã đến thế!

Rồi đến ngày, mẹ bỏ ba bố con nó ra đi. Ngôi nhà nhỏ bao trùm bởi sự tang thương. Bất giác, nó nhớ lại những ngày tháng hai anh em được ở bên mẹ, sống trong sự đùm bọc, chở che của mẹ. Chao ôi, hạnh phúc biết nhường nào! Vậy mà giờ đây, mẹ đã bỏ hai anh em nó ra đi...

Thời gian sẽ qua đi nhưng vết thương trong lòng nó sẽ còn mãi... Nó sẽ thấm thía hơn khi mỗi lần đi học về vắng bóng mẹ, thiếu vắng vòng tay yêu thương của mẹ. Hay mỗi lần được điểm 10, sẽ không có ai âu yếm nó, khen nó đã cố gắng. Nó sẽ thấy tủi thân hơn khi dịp Tết đến, thiếu đi sự lo lắng, quan tâm, sắm sửa của mẹ. Song nó vẫn còn sự chở che của bố, của họ hàng. Và sự nỗ lực vươn lên của nó sẽ là nén hương thơm nhất, ý nghĩa nhất dành tặng mẹ!

Trương Thị Hồng Phương
(Lớp 11 Văn, Trường THPT chuyên Nguyễn Tất Thành)

Các tin khác
Học sinh Trường THCS Hát Lừu (Trạm Tấu) tập thể dục giữa giờ.

Khi thế giới quanh bạn dường như sụp đổ, khi bạn cảm thấy thất bại ê chề, khi mọi thứ diễn ra không như bạn mong đợi, mình muốn bạn biết rằng: mình vẫn tin ở bạn!

Thật tệ khi quên đi giá trị đích thực của cuộc sống

Tôi đã từng được tặng, được mượn, được đọc và được nâng niu từng trang sách "Hạt giống tâm hồn", cũng như chính các bạn bây giờ đây. Nhưng dường như công việc, học tập, gia đình... tất cả đã lấp đi những khoảng thời gian quí báu ấy.

Hoa Lan. (Ảnh: Thanh Chi)

YBĐT - Con có thể đếm những mùa thu con đã từng đi qua, đếm những điểm mười đỏ chói trên trang vở. Con có thể đếm những lớp học nơi hành lang rộng mở; đếm chùm phượng hồng, bằng lăng tím trên cây. Bỗng dưng con ngồi lại nơi đây và nhớ về tháng ngày lung linh ấy... Sự tận tâm của cô, con đâu nhìn thấy? Con chỉ biết mình mà chẳng nghĩ đến ai...

"Trở lại trường xưa với bao kỷ niệm, bóng dáng cô thầy vấn vương không rời" - bên tai tôi cứ văng vẳng câu hát thân thương ấy.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục