Xương rồng nở hoa
- Cập nhật: Thứ ba, 2/11/2010 | 9:17:17 AM
Mấy bữa nay không hiểu tại sao nó thấy chán chường đến thế. Cái cảm giác trống rỗng, buồn tẻ, rồi cả suy nghĩ cuộc sống thật là vô nghĩa cứ xâm chiếm tâm hồn nó. Người ta bảo con gái mới lớn tâm tính thất thường, sáng nắng chiều mưa...
Nó biết thế và thấy cũng đúng vậy thật. Chẳng thế mà mấy đứa con gái tuổi nó lại có ý nghĩa điên rồ là cắt tóc đi tu, rồi bỏ học chơi bời, phá phách trong khi gia đình khá giả, bố mẹ quan tâm, học hành cũng chẳng đến nỗi nào. Cứ nghĩ đến chuyện thằng T hiền lành, học giỏi là vậy, thế mà từ khi bập vào game online sinh ra trộm cắp vặt, dẫn đến vi phạm pháp luật. Hay cái H, ăn chơi sành điệu và hiểu đám “gà bông” hơn cả chính chúng, thế nhưng lại dại dột để có em bé... Hay như...
Càng nghĩ nó càng không thể lý giải được cảm xúc của bản thân. Đúng là “Sướng quá hóa rồ”, bà Hoa hàng xóm thường hay mắng con như thế. Còn cả nó nữa, nó có một gia đình đầm ấm và đủ đầy. Từ nhỏ tới giờ nó chưa khi nào phải băn khoăn chuyện áo quần, bởi nó thích gì đều được đáp ứng, vì bố mẹ chỉ có mình nó nên không để cho nó thiếu thốn bao giờ. Chán gì? chính nó cũng không hiểu, chỉ thấy có cái gì đó trống rỗng, vô vị...
Mân mê cây xương rồng tròn xoe như quả cầu gai trên bàn học, mắt nó chợt sáng lên. Hình như xương rồng có hoa thì phải? Đúng rồi! Một nụ, rồi hai cái nụ bé xinh trồi ra từ nách những chiếc gai sắc nhọn. Lạ chưa, cái bát hoa bé xíu, chỉ có tý tẹo đất thế này, lại chẳng được nó tưới tắm bao giờ, thế mà cây xương rồng vẫn sống khỏe mạnh và ra hoa nữa. Nó chợt liên tưởng đến bé Hằng, cái con bé tật nguyền nhưng học rất giỏi mà lần về quê thăm ngoại bữa trước nó đã gặp và rất thán phục.
Nhà Hằng nghèo, bố mẹ làm ruộng. Bản thân Hằng cũng là một gánh nặng quá sức cho gia đình, bởi em luôn phải thuốc thang chữa bệnh. Đôi chân tật nguyền không đi lại được, viết và nói khó, thế nhưng Hằng có một khát khao mãnh liệt, ấy là mong được đến trường đi học như các bạn. Thương Hằng, bố mẹ và bạn học cùng làng thay nhau cõng em tới lớp. Điều kỳ diệu là Hằng nhận thức nhanh và học rất giỏi, trở thành tấm gương sáng về nghị lực vượt khó học giỏi của toàn trường... Nó chợt nghĩ, cô bé ấy và cây xương rồng kia có gì đó giống nhau đến vậy! Nghị lực sống hay hoàn cảnh sống? Có lẽ là cả hai. Sự khắc nghiệt của số phận và hoàn cảnh vẫn làm nảy nở hy vọng và hạnh phúc, thứ hạnh phúc quý giá không dễ có. So sánh với con bé, nó thấy mình và lũ bạn kia thật may mắn và hạnh phúc. Nếu đặt mình vào hoàn cảnh của Hằng, chắc gì nó, T và H... đã làm được những điều phi thường như cô bé...
Tâm hồn nó đã bình yên trở lại. Bài tự luận cô giao hôm qua nó đã làm xong và cảm thấy rất hoàn hảo. Đặt lại cây xương rồng vào đúng vị trí ưa thích, nó ghé sát mắt vào từng nụ hoa bé xinh đang nhú lên từng ngày tìm sự đổi thay. Nó vui và háo hức chờ đón một sáng mai thức dậy, xương rồng nở hoa, loài hoa nó ao ước ngắm nhìn.
Thùy Nhi
Các tin khác
YBĐT - Căn nhà nhỏ của gia đình tôi nằm khiêm nhường trong ngõ vắng. Trước cổng có một cây khế ngọt, cây khế do chính tay ông nội tôi trồng. Mùa khế đến, hoa tím rụng đầy sân, rồi những chùm quả bằng đầu ngón tay như những ngôi sao nhỏ lấp ló trên cành. Chẳng mấy chốc, quả to bằng nắm tay, bằng bàn tay. Rồi quả chín vàng ruộm, ngọt lịm. Cái hương vị ấy có lẽ chẳng bao giờ tôi quên.
Tôi không bao giờ quên được những năm tháng tuổi thơ cắp sách tới trường trên con đường làng cát bụi. Không bao giờ quên được những chiếc cầu tre bắc qua suối.
Ai cũng bảo chúng mình phải là hai chị em mới đúng, giống nhau như hai giọt nước. Từ mái tóc để dài, khuôn mặt bầu bĩnh rồi đến cách ăn mặc, cả cách đi đứng, nói năng cũng giống hệt nhau. Tớ với cậu lại lúc nào cũng đi bên nhau như hình với bóng, chẳng trách các thầy cô giáo lắm khi gọi tớ lên bảng mà cứ đọc tên cậu. Có lẽ vì chơi với cậu lâu, tớ sắp “biến” thành cậu mất rồi.
Như mầm non tí tách nhú chồi, như nõn lá xanh non chưa hề bị thời gian nhuốm bụi, như giọt sương tinh khiết mỗi sớm ban mai - tuổi thơ trong sáng và thánh thiện biết bao. Tuổi thơ tôi qua đi như một giấc mơ.