Gia đình của con...

  • Cập nhật: Thứ năm, 1/8/2013 | 9:01:38 AM

Lặng đọc cuốn nhật kí đã phai màu, thời gian đã khiến dòng chữ nhạt nhòa đi nhưng tình yêu thương gửi trong trang giấy ấy sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhạt.

Niềm vui bên nhau.
(Ảnh: T.B)
Niềm vui bên nhau. (Ảnh: T.B)

Mẫu giáo: Bố mẹ dắt con tới lớp học, dòng nước mắt con cứ rơi mãi, sợ sẽ phải xa bố mẹ, sợ sệt khi phải đối diện với thế giới rộng lớn. Nhưng chim non cũng phải tập dần với việc xa mẹ nó khi mẹ nó kiếm ăn mà. “Nín đi nào, con sẽ được gặp nhiều bạn mới”.

Lớp 1: Bố mẹ bước sau nhìn con nhảy chân sáo tung tăng trên con đường ngập nắng, mỉm cười và bảo con vào lớp học ngoan rồi con vẫy tay háo hức bước vào lớp: “Con không còn khóc nhè nữa rồi”. Con như chú chim non khi được mẹ tập cho ra bầu trời rộng lớn muôn loài đầy vui thú.

Lớp 6: Con đã lớn hơn rồi, bố mẹ để con tự đến trường. Mỗi sáng con đều rạng rỡ chào bố mẹ đi học và tíu tít cùng đám bạn suốt con đường. Chú chim kia liệu còn phải tập ra bầu trời bao la nữa không? Hay dường như đã hòa nhập rồi, chim mẹ đỡ lo cho con phần nào. “Con gái đã chững chạc hơn rồi”.

Lớp 10: Bố mẹ hãnh diện và con vui sướng khi con đã đỗ cấp 3 và vào một trường danh tiếng nhất của tỉnh. Con vẫn thế, vẫn cười rạng rỡ và chào bố mẹ đi học vào mỗi sáng sớm nhưng chẳng còn là cô bé ngày nào nữa, con là một cô nữ sinh duyên dáng trong bộ đồng phục trắng tinh khôi. “Con gái của chúng ta trưởng thành rồi.”

Nhìn lại 17 năm đã qua, cô bé hay khóc nhè ngày nào giờ đã là một nữ sinh lớp 12 rồi. Con chững chạc hơn, biết suy nghĩ hơn và trưởng thành hơn trước. Và con thấy mình là người may mắn, hạnh phúc biết bao khi suốt quãng thời gian qua luôn có bố mẹ ở bên cạnh. Bàn tay nào đã nâng đỡ con khi vấp ngã lần đầu, nụ cười, ánh mắt dịu dàng nào khi con chập chững bước đi và nói: “Bố mẹ ơi!”, giọng nói và cái ôm ấm áp nào cổ vũ con đứng dậy, tự tin vào bản thân, luôn ngẩng cao đầu, luôn hướng về phía mặt trời để con biết tự đứng lên sau những lần sảy chân vấp ngã trên đường đời.

Là bố mẹ của con, là gia đình của con. Không những nâng đỡ và dìu dắt con khi còn thơ bé đến tận giờ mà còn dạy con biết bao bài học bổ ích, đó chính là những hành trang để con tự tin bước vào tương lai, nuôi trong mình ước mơ và cố gắng, nỗ lực phấn đấu không ngừng nghỉ.

Sự hi sinh của bố mẹ dành cho con quá lớn lao, vì vậy mà con thấy mình thật đáng trách khi cái tính cách ngang bướng đã làm bố mẹ phải lo lắng và buồn phiền nhiều, con giận mình khi kết quả học tập của con không được cao, và con thấy xấu hổ khi đã có lúc làm phụ lòng bố mẹ. Cho con xin lỗi bố mẹ nhiều vì những dại khờ của con nhé !

Con giờ đã học lớp 12, sắp tới là những kì thi quan trọng và cũng là những bước ngoặt lớn trong cuộc đời con. Con biết mình cần phải cố gắng thật nhiều, nỗ lực thật nhiều mới có thể đền đáp trọn vẹn công ơn của đấng sinh thành. Bố mẹ hãy tin tưởng ở con, con sẽ cố gắng hết sức để đạt được kết quả thật cao!

Chú chim bé bỏng ngày nào giờ cũng đã lớn rồi, nó sẽ phải đối mặt với cuộc đời, phải học cách tung cánh trên bầu trời rộng lớn kia. Con cũng vậy, cũng sẽ trưởng thành, tự tin cho mình một mảnh đất riêng để lập nghiệp. Nhưng bố mẹ ơi: “Con dù lớn vẫn là con của mẹ/Đi suốt đời lòng mẹ mãi theo con”.

     Đỗ Thu Thủy (Lớp 12 Văn,  Trường THPT Chuyên Nguyễn Tất Thành)

Các tin khác

Có lẽ chẳng ai có thể quên được mùa thi trong cuộc đời học trò. Mỗi một tháng 7, nỗi âu lo lại trào dâng trong lòng mỗi người vừa làm sĩ tử.

Đôi bạn.
(Ảnh: T.C)

Trời ảm đạm. Vài hạt mưa lất phất bay. Hôm nay là ngày mình phải chia tay người bạn mà mình yêu quý nhất. Năm học tới này chúng ta không còn được học cùng nhau nữa rồi. Mỗi người một nơi. Mặc dù không muốn, không hề muốn nhưng vì tương lai nên đành chấp nhận vậy.

Ảnh minh họa

Trong cuộc đời mình, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên cái nắm tay đã gieo vào lòng tôi bao cảm xúc và dự định. Đó không phải là cái nắm tay thân quen, trìu mến của cha mẹ, cũng không phải là cái nắm tay khích lệ, động viên của những người bạn thân mà đó là cái nắm tay chan chứa niềm mong mỏi sự cảm thông, chia sẻ và yêu thương của các cụ già neo đơn sống trong Trung tâm Bảo trợ xã hội tỉnh Yên Bái.

Ao quê.
(Ảnh: Văn Trung)

Đối với tuổi thơ của nhiều người, quê nội có lẽ chiếm giữ trọn vẹn ký ức nhưng với con thì không hẳn vậy, nội nhỉ? Con không sinh ra hay lớn lên trên mảnh đất ấy nhưng điều đó không có nghĩa là mảnh đất ấy không là một phần quan trọng trong trái tim con!

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục