Mùa khói
- Cập nhật: Thứ ba, 6/11/2007 | 12:00:00 AM
YênBái - YBĐT - Sắp đến rồi - cái mùa khói ấy ! Cái mùa khói đốt đồng, mùa vàng, mùa no ấm của người dân một nắng hai sương, mùa của những nụ cười con trẻ...
|
Ai mà nỡ quên cho được cái mùa mà ở đâu đâu cũng phảng phất, lãng đãng một bóng khói mờ mờ, dìu dịu thơm mùi của rơm mới, mùi của những hạt lúa non sữa còn sót lại, mùi của đất đồng nâu sẫm, mùi của nắng gió vương lại thuở nào... quyện vào nhau, dịu ngọt. Mùi khói đó - mùi vị quê hương đó, thật gần gụi và ấm áp xiết bao, khiến những đứa con xa quê, về đến đầu ngõ lại se lòng, lại căng lồng ngực hít hà cái mùi thơm mát đó... Bao nhiêu hoài niệm lại tràn về, lại bất giác nhớ đến cái mái lá đơn sơ, lại nhớ về dáng mẹ tảo tần khuya sớm...
Ai mà nỡ lòng nào quên được, mùa khói, cái mùa mà biết bao đứa trẻ làng ngóng đợi, cái mùa của hân hoan gặt hái, mùa của niềm vui sướng đợi chờ; cũng là mùa của năm học mới, sách vở áo quần mới, háo hức đến trường khi lại được gặp cô, gặp bạn và lại được say sưa trong từng bài giảng của cô...
Mùa khói - mùa hạnh phúc? Đúng thế! Mùa của mừng vui gặt hái, của niềm tin tưởng vào tương lai hay của nhớ thương, hoài mong về quá khứ đều được gọi là "mùa - hạnh - phúc". Vì mùa khói cũng để hồi sinh những gốc rễ đã cỗi già, cũ kỹ; cũng để bắt đầu một vòng đời khác, một cuộc sống khác tươi mới hơn, với nhiều kỳ vọng hơn. Người ta yêu mùa khói chẳng phải cũng vì nó "bắt đầu của một kết thúc" hay sao?
Đào Quỳnh Vân
Các tin khác
YBĐT - Chưa bao giờ tôi xa nhà lâu đến thế. Khoảng thời gian ba tuần có thể ngắn ngủi so với một đời người còn với tôi đó lại là cả một thế kỷ.
YBĐT - Nó là một đứa yêu Văn, thích đọc thơ. Trong lớp, nó học Văn cũng khá. Khi bài văn đầu tiên của nó được hoàn thành cũng là lúc nó bắt đầu có ước mơ được làm nhà báo.
YBĐT - Hôm nay, một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác, nó đang ngồi nghĩ vẩn vơ, nhìn trời, nhìn đất... Bỗng, cô bạn thân của nó hét lên vì sung sướng khi bài viết của mình được đăng báo. Nó cũng như bao đứa khác xúm xít lại xem, chăm chú đọc. Nó đọc, đọc mà để đấy chứ trong đầu nó lại đang nghĩ vẩn vơ về một chuyện khác...
Hương xinh đẹp, còn tôi thì xấu xí. Đôi khi tôi thấy buồn hay là tủi thân hoặc ghen tức. Trong những lúc ghen tức như vậy thì tôi cảm thấy mình càng xấu hơn lúc trước, nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua chốc lát. Tại vì trong đầu tôi, Hương mãi là người bạn thân thiết nhất của tôi!