Rồi... Nụ cười lại nở trên môi

  • Cập nhật: Thứ năm, 4/11/2010 | 9:42:53 AM

Em mồ côi cha mẹ từ rất sớm. Nhưng bù lại em học rất giỏi, chăm chỉ và còn rất xinh đẹp nữa. Em ở cùng với bà ngoại trong một căn nhà tình nghĩa được bà con lối xóm chung tay dựng lên. Nhà chỉ có hai bà cháu nhưng bà lại hay đau ốm, bệnh tật nên từ bé, ngoài giờ học, em còn phải làm thêm nhiều công việc để đỡ đần bà.

Cuộc sống càng trở nên khó khăn hơn khi bà ngày càng già yếu, em lại cần đến nhiều khoản chi phí cho học tập. Vậy là ở cái tuổi “ăn chưa no, lo chưa đến” nhưng em đã phải lo toan, gánh vác mọi công việc trong gia đình. Sau những buổi học trên lớp, em lại tất bật gánh rau ra chợ bán, thu nhập chẳng đáng là bao nhưng cũng giúp bà cháu rau cháo qua ngày.

Ai mướn việc gì là em làm, từ những công việc rửa bát đến chở đồ, em đều nhận hết. Tuy làm lụng vất vả nhưng tối đến, em lại cặm cụi đến khuya bên bàn học. Và có lẽ đối với em niềm vui lớn nhất đó chính là kết quả học tập thật tốt để khoe với bà. Có lẽ chính cuộc sống bươn trải đã tạo cho tính cách của một cô bé mới mười mấy tuổi nhưng em trở nên chín chắn và chững trạc.

Em ít khi cười và cũng chẳng bao giờ để lộ cảm xúc của mình ra ngoài, chỉ đôi mắt buồn thăm thẳm như biết nói. Cuộc sống khó khăn nhiều lúc tưởng chừng không lối thoát khiến em tuyệt vọng. Gạt nước mắt, mỉm cười để có thêm nghị lực bước tiếp trên con đường đầy thử thách, em tin một ngày mai điều kỳ diệu sẽ đến. Và cũng bởi em là niềm hạnh phúc, niềm vui sống của bà nên nhất định em sẽ chiến thắng số phận, sẽ học để thành người và bằng người. Và rồi một ngày, cuộc sống của hai bà cháu sẽ thay đổi. Rồi nụ cười sẽ lại nở trên môi hồng chúm chím của em.

Phạm Thị Thu Hà - (Lớp 12 C1, Trường THPT Văn Chấn, huyện Văn Chấn)

Các tin khác

Tôi xa quê từ khi lên thành phố trọ học. Ba mẹ để tôi lên thành phố học vì điều kiện học tập ở đây tốt hơn ở quê. Tôi đã mất một thời gian dài để quen với cuộc sống nơi thành thị vì tôi nhận ra rằng mình rất nhớ nhà, nhớ quê hương.

Mấy bữa nay không hiểu tại sao nó thấy chán chường đến thế. Cái cảm giác trống rỗng, buồn tẻ, rồi cả suy nghĩ cuộc sống thật là vô nghĩa cứ xâm chiếm tâm hồn nó. Người ta bảo con gái mới lớn tâm tính thất thường, sáng nắng chiều mưa...

YBĐT - Căn nhà nhỏ của gia đình tôi nằm khiêm nhường trong ngõ vắng. Trước cổng có một cây khế ngọt, cây khế do chính tay ông nội tôi trồng. Mùa khế đến, hoa tím rụng đầy sân, rồi những chùm quả bằng đầu ngón tay như những ngôi sao nhỏ lấp ló trên cành. Chẳng mấy chốc, quả to bằng nắm tay, bằng bàn tay. Rồi quả chín vàng ruộm, ngọt lịm. Cái hương vị ấy có lẽ chẳng bao giờ tôi quên.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục