YênBái - Gió đông từng hồi rít ngoài khung cửa sổ phòng trọ, lòng con nhớ quá căn nhà ấm áp của gia đình mình. Con nhớ tới mẹ và những đêm nằm gọn trong lòng nghe hơi thở ấm áp của mẹ. Nghĩ tới mẹ, những giọt nước mắt bao lâu nay ấp ủ, bây giờ lại trực trào ra chảy dài trên má. Những giọt nước mắt như vô tình gợi bao nỗi nhớ nhà của người xa quê...
YênBái - Mùa hè của tuổi học trò đã kết thúc, một năm học mới đã bắt đầu với bao điều mong đợi, mà đó là một năm học ở một ngôi trường xa lạ. Tôi chợt nhận ra trên con đường đi học sẽ không còn tôi và bạn cùng rảo bước mỗi ngày. Tôi đứng lặng người, nuối tiếc những ngày qua, giữa sân trường rộn tiếng cười vui không còn tôi.
YênBái - Đi học về, con mệt mỏi ngả lưng xuống giường với tay bật chiếc cassette cũ. Con nhắm mắt thấy lòng mình dịu lại, bình yên trong giai điệu ngọt ngào của bài hát “Bông hồng cài áo”. Với con, đây là bài hát đặc biệt nhất – bài hát ru của mẹ. Ngay từ khi trí óc non nớt của con chưa hiểu hết những ca từ của bài hát này, giai điệu ấy đối với con đã rất đỗi thân thương.
YênBái - Chợt tỉnh giấc lúc nửa đêm, con nghe trong xa vắng tiếng gió rít từng hồi làm lá cây rung xào xạc, tiếng mưa rơi trên mái tôn nhanh - chậm như gõ nhịp, tiếng con tàu đêm vẫn lầm lũi chạy xuyên qua tiết trời của những ngày đầu đông se lạnh, lòng con như sắt lại nỗi buồn mênh mang như dần lan toả khắp căn gác nhỏ còn vương mùi xa lạ.
YênBái - Những ngày thu đang đến gần khiến trời đất chuyển mình rõ rệt. Với tôi, đây là khoảng thời gian dễ chịu nhất trong năm.
YênBái - Nó lặng lẽ lê từng bước nặng nhọc trở về nhà. Trời mùa hè, nắng như đổ lửa mà sao nó thấy ngôi nhà lạnh lẽo. Sống trong ngôi nhà 3 tầng sang trọng, nó thấy tủi thân và bất hạnh vô cùng. Ngày nào cũng vậy, vẫn chỉ là cô giúp việc.