YênBái - Những ước mơ luôn là nghị lực để con người tiếp tục có hy vọng, có niềm tin hơn vào cuộc sống. Đối với một cô bé còn ngồi trên ghế nhà trường thì những ước mơ vừa giản dị, nhỏ bé nhưng nhiều lúc lại trở nên quá lớn lao đối với hoàn cảnh của nó...
YênBái - ... Người bạn thân của tôi đã không còn ở bên cạnh tôi nữa, bạn ấy đã đến một phương trời xa mà ngay chính bản thân tôi cũng không biết nơi đó là ở đâu. Giờ đây, ngồi trong căn phòng trải đầy hoa hồng, những kỷ niệm về tình bạn lại chợt về trong ký ức tôi...
YênBái - Tôi đã từng đọc nhiều bài thơ về mẹ nhưng trong đó tôi thích nhất những câu thơ:
YênBái - Không hiểu sao, cứ mỗi lần nhìn thấy cây hoa thiết mộc lan trổ bông, con lại luôn nghĩ về mẹ... Mẹ cũng như bông hoa thiết mộc lan kia, không kiêu sa, lộng lẫy như hoa hồng, quý phái như hoa li mà giản dị, thuần hậu. Những cánh hoa trắng li ti nở thành từng chùm thanh tao, dễ thương, nhẹ nhàng tỏa hương cho đời, giống như mẹ lặng lẽ, tần tảo sớm hôm, chắt chiu nuôi con khôn lớn.
YênBái - Sau nhiều bài được đăng báo, tôi cũng đã nhận được một vài bức thư làm quen. Đó là những bức thư rất giàu tình cảm. Có bức chỉ là lời chào cùng địa chỉ và mong hồi âm của tôi. Có bức là những dòng tâm sự rất giản dị. Có bức còn gửi kèm tờ báo có bài của tôi nữa. Nhận được những bức thư này, tôi cũng đã rất bất ngờ và ngạc nhiên.
YênBái - YBĐT - Cậu có nụ cười đẹp lắm! Tôi chẳng thể nào quên được nụ cười ấy vào những buổi sáng mùa đông khi hai đứa cùng ngắm sương mù qua ô cửa sổ lớp học. Cậu yêu mùa đông mà! Cậu thích cái lạnh của mùa đông và cậu còn ước mình trở thành bông tuyết trắng giữa trời mùa đông nữa. Tôi cười nói với cậu rằng: “Cậu quá lãng mạn!”.
YênBái - YBĐT - Trong mắt nó – một con nhóc 17 tuổi thì “kết thúc” là một cái gì đó rất đau đớn mà nó chẳng hề mong đợi. Nhưng một ngày kia, nó đã nhận ra một điều thật sự có ý nghĩa...
YênBái - YBĐT - Đã hơn một năm rồi kể từ ngày chúng mình học cùng nhau. Khoảng thời gian đó có vui buồn, có nụ cười, nước mắt... Mỗi đứa một tính cách riêng: đứa mạnh mẽ, sôi nổi, đứa nghịch ngợm, đứa nhút nhát - nhưng đã tạo nên một tập thể mang tên: "Lớp chúng mình". Có 10 điều tớ muốn dành để nói về lớp mình - ngôi nhà 11A1 mà 43 thành viên đang gắn bó.
YênBái - Chắc hẳn trên thế gian này, ai cũng đã từng khóc. Tôi cũng như vậy. Đó là tiếng khóc trong những hoàn cảnh khác nhau và đều ẩn chứa biết bao cảm xúc của tôi.