Đó là một ngôi nhà nhỏ nằm trên đỉnh dốc, dưới chân một ngọn đồi thấp. Nhìn về phía đông, ngọn núi đứng sừng sững như một người bảo vệ bình yên, phía tây là dãy đồi nằm thoai thoải giống hình những chiếc bát úp.
YBĐT - Cuộc thi “Nữ thanh niên duyên dáng Yên Bái” đã trở thành một cơ hội lớn cho chúng tôi - những “bông hoa” từ khắp các địa phương trong tỉnh tụ họp về đây khoe hương sắc. Mỗi thí sinh là một bông hoa mang đậm hương sắc của quê mình. Không chỉ là cuộc thi của sắc đẹp, đây còn là cuộc thi của vẻ đẹp tâm hồn, trí tuệ.
Thân gửi chị Nguyễn Ngân! Không biết viết thư gửi chị thế này, chị có thời gian đọc nó không nhỉ? Em là người hâm mộ chị đấy! Một cô bé ở rất xa chị và chị cũng không hề biết đến nhưng luôn yêu quí, dõi theo những bước chân khắp đó đây của chị.
Có lẽ nhiều lúc thầy phải đau đầu, mệt mỏi lắm khi dạy dỗ lũ tiểu quỷ như chúng em, khi mà em - cái con bé đanh đá, lắm mồm, nghịch ngợm nhất đội luôn bày trò quậy phá, đầu têu đủ trò, bất chấp chính tả lấy ngay từ “xếp” trong "xếp xó" để làm biệt danh đặt cho thầy giáo. Hay khi chúng em soi mói từng lời giảng, chỉ chờ sơ suất là bật tanh tách "như tôm tươi", hoặc cứ dùng cái giọng "níu na níu nô" để nhắc đến vấn đề phát âm không chuẩn của thầy.
Vậy là đã 2 năm trôi qua kể từ khi cô chuyển đến dạy ở một trường tiểu học vùng cao. Ở đó, cô có khỏe không? Có sống tốt không? Chúng em thì nhớ cô nhiều lắm. Chúng em luôn mong được gặp lại cô, được nghe lại giọng nói thân thương của cô mỗi giờ lên lớp.
Tí tách, tí tách… Ta mở tung cửa sổ, ngoài kia cơn mưa vừa đến. Nhìn hạt mưa tròn xoe, trong vắt đang bay bay ngoài hiên, kí ức tuổi thơ chợt ùa về và ta lại nhớ đến mi - cậu bạn ngày bé thơ của ta…
Đêm nay, một đêm trăng sáng vằng vặc, sáng hơn cả những ngọn đèn đường ngoài kia. Ở đây không có tiếng ếch kêu xa xa, cũng không có những tiếng côn trùng rỉ rả đâu đó mà chỉ có tiếng xe cộ lại qua. Nỗi nhớ nhà da diết bỗng cồn cào trong tâm trí tôi. Như thường lệ, tôi ngồi trước bàn học và chuẩn bị cho buổi học ngày mai nhưng khung cảnh này, tâm trạng này khiến tôi không thể nào tập trung được.
Một buổi chiều, cơn mưa bất chợt rơi xuống mang theo hơi lạnh, con ngồi lặng thầm nhớ về những gì mình đã trải qua.
YBĐT - Thời gian trôi nhanh thật, thế mà đã gần 5 tháng kể từ khi tốt nghiệp. K2.6 ơi! Các cậu thế nào, khỏe không? Hôm nay tự nhiên tớ thấy nhớ các cậu, nhớ những lúc vui đùa, trêu ghẹo nhau vô tư, nhớ lúc “mít ướt” khi mới nhập học vì mới phải xa bạn bè, bố mẹ.
Mùa đông đã về trên khắp các con đường, tuyến phố. Đông đến như vị khách lạ mà quen, mang theo tiết trời lạnh mà tinh khiết vô ngần. Gió mùa ùa về lay động từng ngọn cây, kẽ lá, đùa nghịch mái tóc em thơ, trêu chọc người đi đường, len lỏi vào những góc nhỏ trong tâm hồn của mỗi người.
Một ngày cuối thu, trời bắt đầu trở lạnh. Về đêm, từng màn sương trắng bao phủ khắp mọi vật. Gió mùa đông bắc đã cựa mình, mọi người ra đường đã bắt đầu khoác thêm những chiếc áo khoác mỏng. Nhưng trên những hàng cây sữa bên đường, từng chùm hoa vẫn đang nở, tỏa một mùa hương nhẹ nhẹ, man mát.