YênBái - YBĐT - Tôi ngồi vào bàn học, tay chống cằm, mơ màng, mắt nhìn xa xăm... Bỗng thấy buồn buồn ở bàn tay. A, thì ra là một chú kiến nhỏ màu vàng, chú tách khỏi đàn và lạc vào trận đồ bát quái xù xì và lỗi lõm trên bàn tay "nông dân" của tôi.
YênBái - YBĐT - Thầy cô đôi khi vẫn thường thắc mắc rằng, không hiểu bọn trẻ con có yêu trường không? Yêu trường, đối với người lớn, đơn giản là phải thực hiện đúng nội quy của nhà trường, là phải đeo phù hiệu, phải mặc áo đồng phục... Trong khi lũ học trò lại yêu trường theo một cách riêng. Những đứa học sinh cấp ba thường rất khó hiểu.
YênBái - YBĐT - Sắp đến rồi - cái mùa khói ấy ! Cái mùa khói đốt đồng, mùa vàng, mùa no ấm của người dân một nắng hai sương, mùa của những nụ cười con trẻ...
YênBái - YBĐT - Chưa bao giờ tôi xa nhà lâu đến thế. Khoảng thời gian ba tuần có thể ngắn ngủi so với một đời người còn với tôi đó lại là cả một thế kỷ.
YênBái - YBĐT - Nó là một đứa yêu Văn, thích đọc thơ. Trong lớp, nó học Văn cũng khá. Khi bài văn đầu tiên của nó được hoàn thành cũng là lúc nó bắt đầu có ước mơ được làm nhà báo.
YênBái - YBĐT - Hôm nay, một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác, nó đang ngồi nghĩ vẩn vơ, nhìn trời, nhìn đất... Bỗng, cô bạn thân của nó hét lên vì sung sướng khi bài viết của mình được đăng báo. Nó cũng như bao đứa khác xúm xít lại xem, chăm chú đọc. Nó đọc, đọc mà để đấy chứ trong đầu nó lại đang nghĩ vẩn vơ về một chuyện khác...
YênBái - Hương xinh đẹp, còn tôi thì xấu xí. Đôi khi tôi thấy buồn hay là tủi thân hoặc ghen tức. Trong những lúc ghen tức như vậy thì tôi cảm thấy mình càng xấu hơn lúc trước, nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua chốc lát. Tại vì trong đầu tôi, Hương mãi là người bạn thân thiết nhất của tôi!
YênBái - Tiếng côn trùng kêu rả rích trong đêm, mùi đất ngai ngái sau cơn mưa. Tôi không thể ngủ yên được, vội bật dậy mở toang cửa sổ, một làn gió mát lành, luồn vào tóc tôi mơn trớn không rời.
YênBái - YBĐT - Sáng nay dọn nhà, tình cờ tôi thấy tấm ảnh hồi nhỏ tôi chụp với bà. Bà tôi giờ đã không còn nữa nhưng những kỷ niệm về bà trong trái tim tôi không bao giờ phai mờ.
YênBái - YBĐT - Một em bé sinh ra và chào đời không phải bằng tiếng cười khanh khách giòn giã mà bằng tiếng khóc oe oe vỡ òa cả không gian. Nếu em bé không khóc được, bác sĩ sẽ vỗ vào mông cho đến khi em bé có thể bật ra tiếng khóc, bởi tiếng khóc chứng tỏ em bé vẫn khỏe mạnh. Em bé khóc để thông báo cho cả thế giới biết sự tồn tại của em. Như vậy, con người ta sinh ra đã biết khóc trước khi biết cười.