YênBái - YBĐT - Thông thường thì bạn sẽ làm gì với một chiếc lá? Bạn sẽ ghi ngày kỷ niệm rồi ép vào trang sách? Bạn sẽ ghi đôi câu vu vơ, lãng mạn để nhớ về một buổi sáng sân trường nào đó? Hay bạn thả xuống dòng nước đang trôi lững lờ kia để gửi gắm một điều gì đó?
YênBái - YBĐT - Ai cũng bảo là bố già hơn nhiều so với cái tuổi bốn mươi sáu của bố. Trông bố không già sao được khi mà mỗi buổi sớm tinh mơ, lúc đồng hồ mới chỉ bốn giờ sáng, bố đã vác lỉnh kỉnh trên vai nào cuốc, nào xẻng để đi làm. Rồi mãi đến khi tất cả các nhà khác đã ngồi vào mâm cơm thì bố mới trở về.
YênBái - YBĐT - Hôm qua, khi dẫn đứa em đi thả diều, mình lại nhớ về những ngày nắng đẹp của tuổi thơ xa xôi. Cái ngày mà mình vẫn còn ngây thơ, thi leo lên cái cây cao nhất, rồi xem đứa nào nhìn thấy xa hơn đường chân trời...
YênBái - YBĐT - Sang thu. Khi gió heo may về mang theo gió nhẹ dịu mát thoảng qua mình, một chút lay lắt của cây lá đu đưa, một chút mờ ảo của sương núi sớm mai. Se lạnh thôi mà tâm hồn như nhẹ nhàng, dịu dàng hơn nhiều lắm !
YênBái - YBĐT - Hồi đó tôi còn nhỏ, một con bé da đen nhẻm, có mái tóc ngắn, nổi bật nhất lớp 4A và nghịch cũng chẳng thua bất kỳ một cậu con trai nào trong lớp.
YênBái - YBĐT - Có câu nói thế này: “Đại dương lớn vì dung nạp trăm sông, con người lớn vì yêu thương cả những điều khác biệt”. Câu nói đó khiến tôi phải suy nghĩ và nhìn nhận xem mình đã làm được những gì để cuộc sống tốt đẹp hơn, để mọi người xích lại gần nhau hơn...
YênBái - YBĐT - Vẫn biết thu sẽ sang nhưng sao ta vẫn cứ chờ, cứ đợi, cứ háo hức, bồn chồn. Một chiếc lá bàng rơi. Một cái nhìn đầy bối rối của cậu bạn nhà bên. Một khoảng trời êm dịu. Một áng mây trôi nhè nhẹ. Khoảnh khắc giao hòa giữa ngày và đêm. Một cơn gió thoảng hơi sương buổi sáng, nhưng nồng nàn hơi ấm của mẹ.
YênBái - YBĐT - Cuộc sống không đơn giản như những gì chúng ta nhìn thấy hằng ngày. Đằng sau đó là biết bao bí mật mà nếu không để ý tới, bạn sẽ chẳng nhận ra đâu...