Có những câu chuyện dài bà kể mãi mà không bao giờ hết, cháu hờ hững trước những tâm sự miên man, kí ức lê thê về một thời oanh liệt ấy. Cháu đã từng mong bà gom vào kỉ niệm để nó lặng lẽ theo thời gian nhạt nhòa.
Một mầm cây bé nhỏ/ Mẹ gieo xuống vun trồng/ Chăm sóc thật kì công/ Mong cây con mau lớn
Em đã mến cô ngay từ buổi đầu gặp cô khi em bước vào lớp 6. Em cũng đã ấn tượng ngay với nụ cười dịu dàng của cô - nụ cười nổi bật giữa đám đông mà em sẽ không bao giờ quên được. Phải, làm sao có thể quên được hình ảnh một người giáo viên ân cần, mẫu mực và tận tụy với nghề.
Có lẽ sẽ chẳng bao giờ có ai yêu thương và chăm sóc chúng ta như những người thân trong gia đình. Bạn có thể có một tình yêu đẹp, một người sẵn sàng đến bên bạn những lúc bạn buồn, vui, nhưng chắc chắn họ sẽ không thể thay thế vị trí của những người thân trong gia đình.
Ngày đầu tiên, thầy bước vào lớp với bộ quần áo giản dị, tay cầm thước, nét mặt nghiêm nghị và dáng đi khoan thai, tác phong y chang một ông đồ dạy học thời xưa. Cả lớp A8 hiếu động có vẻ dè dặt và cẩn trọng hơn với thầy vì thầy vốn "khét tiếng" là nghiêm khắc và kỷ luật, nào là học sinh vi phạm an toàn giao thông, học sinh không mặc đồng phục, học sinh đi học muộn … tất cả đều không qua được mắt thầy.
Đã bao giờ bạn tự hỏi mình rằng bạn có những người bạn luôn bên mình? Bạn có biết rằng bạn bè sẽ không đến với chúng ta một cách tự nhiên hay may mắn nào đó! Nếu có người hoang tưởng rằng bạn bè như những món đồ chơi thì người đó thật kém hiểu biết.
Mỗi lần đi bán vé số ngang qua trường THCS, nó đứng lại đôi chút, nhìn vào sân trường - nơi có từng tốp học trò đang nô đùa dưới bóng cây. Nó nhìn say sưa với cặp mắt háo hức. Nó cũng muốn được nhảy múa hát hò như những bạn ấy…
Tuổi thơ tôi lớn lên từ bờ ao gốc rạ, từ những que kẹo bông, kẹo kéo ngọt ngào… Tôi mang theo chúng vào trong từng giấc ngủ và tôi trưởng thành từ mùi bùn đất quê hương.
Đá có buồn không nhỉ?/ Khi năm tháng trôi qua/ Cảnh vật xưa đã xa/ Thời gian đâu trở lại.
Tôi được nghỉ học mấy ngày, cũng là mấy ngày mẹ tôi nằm trên giường bệnh. Tôi và cha thương mẹ nhưng cũng không biết làm gì vì có thể làm được gì đây? Cha tôi cũng đã rất cố gắng, giờ chỉ còn đợi mẹ hồi phục sức khỏe.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ. Nhà tôi cách trung tâm thị trấn khoảng 15 phút đạp xe. Căn nhà tôi đang ở là căn nhà có từ thời ông nội tôi và có lẽ đã được xây dựng cách đây từ lâu lắm. Nhà rộng, quang đãng, trước cửa nhà tôi bốn mùa đều rực rỡ sắc màu của những bông hoa xinh đẹp ông nội tôi trồng.