Bỗng dưng hôm nay tôi lại nhớ về những kí ức tuổi thơ, kí ức của một thời xa xưa mà không bao giờ còn có thể được tận hưởng, cái gọi là “thời trẻ con” ấy!
Thời gian trôi qua nhanh quá, các cậu nhỉ! Tớ tự hỏi mình sẽ còn học cùng nhau bao lâu nữa, nhiều lúc tớ chỉ muốn cho thời gian ngừng lại thôi. Các cậu quí mến tớ như thế nào nhỉ? Còn tớ, tình cảm của tớ dành cho các cậu mãi chẳng phôi phai vì đó là điều bất diệt.
Tháng Mười đến và đi như mười một tháng còn lại của năm, tưởng như chẳng có gì khác lạ nhưng lại rất đặc biệt. Tháng Mười đặc biệt bởi có sự giao hòa: một chút mùa hè sôi động pha hương vị man mác buồn của những buổi đông trên nền trời thu lãng mạn.
Có một dạo, giới trẻ rộ lên một cách nói rất ngộ, khi gặp vấn đề gì khó khăn lại bật ra những câu cửa miệng: “Bằng niềm tin à?”, “Làm bằng niềm tin à?, “Đi bằng niềm tin à?”, “Sống bằng niềm tin à?”. Và liệu có ai đó đủ tự tin để trả lời dõng dạc rằng: “Phải, bằng niềm tin đấy?”.
Chào bạn! Cô gái 17! Vậy là chỉ còn vài ngày nữa thôi tôi sẽ là bạn. Tôi thật háo hức và tò mò không biết tôi của 17 như thế nào? Nhưng chắc chắn là sẽ còn một chút của tôi 16, cái chút đó là sự hồn nhiên, tinh nghịch, ngây thơ và những mộng mơ của một cô học trò.
Nhớ cái ngày đầu tiên cắp sách đến trường mình mong sao đến lớp 12 thật nhanh, vậy mà, thoáng cái cũng đã 12 rồi, nhanh thật.
Nắng theo chân em, bước chân nhỏ/ Khẽ cài mái tóc, đậu bờ vai/ Rồi chợt hát khúc ca cùng gió/ Khúc yêu thương tha thiết, dịu dàng.
Thu, ấy là mùa rất ngọt, đất trời đượm vàng trong chiều nắng. Thu se sắt và có cái gì đó đậm đà hơn xuân tươi non, dịu dàng. Thu không oi ả như hè bận bịu đầy nắng. Thu tươi tắn hơn đông u tàn lạnh giá. Nhưng thu đến lại đem về cho lòng người một nỗi buồn nhớ xa vắng bâng khuâng.
Bao lâu rồi con chưa về bố mẹ nhỉ? Hơn lúc nào hết con thấy nhớ nhà quá. Trên này đang mưa bố mẹ ạ. Không biết bây giờ bố mẹ đang làm gì? Mẹ đã đi làm về chưa? Mưa buồn. Nhưng con lại thích mưa. Nó rửa trôi đi bao muộn phiền, giúp con cảm thấy thanh thản, giúp con có một ngày lặng, lặng để nhìn lại những việc trong quá khứ, lặng để nghĩ về tương lai.
Tuổi 12, ngưỡng cửa bước vào thế giới "ẩm ương" - chẳng còn là trẻ con nhưng cũng chưa đủ lớn. Nó chào đón tôi bằng "chuyến hành trình để con trưởng thành hơn" của hai ba con tôi. Chuyến đi ấy không chỉ đem đến cho cô nhóc 12 tuổi cái nhìn sâu rộng hơn về thế giới ngoài kia và tích lũy được thêm nhiều bài học để lớn hơn mỗi ngày.
Dòng người vẫn tấp nập và vội vã với dòng chảy thời gian mà chẳng hay đến sự thay đổi muôn màu của cuộc sống. Ngoài đường kia có vô số người qua lại từng giờ, từng phút.