Mấy bữa nay không hiểu tại sao nó thấy chán chường đến thế. Cái cảm giác trống rỗng, buồn tẻ, rồi cả suy nghĩ cuộc sống thật là vô nghĩa cứ xâm chiếm tâm hồn nó. Người ta bảo con gái mới lớn tâm tính thất thường, sáng nắng chiều mưa...
YBĐT - Căn nhà nhỏ của gia đình tôi nằm khiêm nhường trong ngõ vắng. Trước cổng có một cây khế ngọt, cây khế do chính tay ông nội tôi trồng. Mùa khế đến, hoa tím rụng đầy sân, rồi những chùm quả bằng đầu ngón tay như những ngôi sao nhỏ lấp ló trên cành. Chẳng mấy chốc, quả to bằng nắm tay, bằng bàn tay. Rồi quả chín vàng ruộm, ngọt lịm. Cái hương vị ấy có lẽ chẳng bao giờ tôi quên.
Tôi không bao giờ quên được những năm tháng tuổi thơ cắp sách tới trường trên con đường làng cát bụi. Không bao giờ quên được những chiếc cầu tre bắc qua suối.
Ai cũng bảo chúng mình phải là hai chị em mới đúng, giống nhau như hai giọt nước. Từ mái tóc để dài, khuôn mặt bầu bĩnh rồi đến cách ăn mặc, cả cách đi đứng, nói năng cũng giống hệt nhau. Tớ với cậu lại lúc nào cũng đi bên nhau như hình với bóng, chẳng trách các thầy cô giáo lắm khi gọi tớ lên bảng mà cứ đọc tên cậu. Có lẽ vì chơi với cậu lâu, tớ sắp “biến” thành cậu mất rồi.
Như mầm non tí tách nhú chồi, như nõn lá xanh non chưa hề bị thời gian nhuốm bụi, như giọt sương tinh khiết mỗi sớm ban mai - tuổi thơ trong sáng và thánh thiện biết bao. Tuổi thơ tôi qua đi như một giấc mơ.
Bố mẹ Mai li dị lúc con bé còn rất nhỏ. Khi ấy, Mai chẳng có tí ý niệm gì về việc nó sẽ ở với mẹ mà không có bố. Nó thản nhiên đón nhận chuyện đó một cách ngây thơ và không có phản ứng gì cho tới khi mẹ tái hôn với một người đàn ông khác. Lúc đó, Mai không còn là một cô nhóc và nó cảm nhận rất rõ là mái ấm của nó đang bị chia ra làm hai.
Cô giáo thường nói với tôi rằng, những bài học mới luôn là bước khởi đầu, chuẩn bị tốt hành trang cho tương lai sau này. Còn tôi thì lại nghĩ, những bài học mới mà tôi học được chính là những chữ cái đầu tiên viết vào cuốn sổ nhật ký ghi toàn những trải nghiệm gian nan. Bởi vậy tôi chưa bao giờ quên ghi nhớ những gì được học từ những bài học đầu tiên.
Khi vị thần Thời gian khẽ kéo tấm màn đen bao kín lấy bầu trời, che đi ánh sáng cuối ngày của mặt trời trước khi lặn vào núi cũng là lúc thành phố trẻ thân yêu chìm vào màn đêm.
Có những mùa đông gió về không hẹn trước. Cái lạnh gõ cửa từng nhà, bầu trời màu xanh đi đâu mất buồn cho gió. Tuy vậy, vẫn còn một thứ ở lại...