Bạn sẽ luôn ngạc nhiên về sức chứa của trái tim mình. Luôn có những ngăn bí mật mới hàng ngày mở ra cánh cửa nhỏ, đón nhận những tình cảm, những cảm xúc mới mẻ và điều này sẽ dành cho những người mới bước vào cuộc sống của bạn.
“Người ta ai chẳng mắc sai lầm, quan trọng là ở chỗ biết sửa chữa” - mẹ đã từng động viên con như thế. Hình như đôi mắt mẹ đã có nhiều nếp nhăn hơn, hình như tóc mẹ đã bạc đi nhiều, tự nhiên con thấy sợ...
Xào xạc, xào xạc... Thu đến mang theo cái lạnh se se trải dài trên con phố nhỏ. Những chiếc lá vàng như còn đang luyến tiếc, níu kéo thân cây hy vọng kéo dài hành trình về với đất... Trời thu nhuốm dần màu lá. Chỉ cần nhìn lá bàng, người ta cũng có thể nhận ra sự biến đổi của mùa.
Mỗi người được sinh ra trên thế giới này là để học hỏi, để yêu thương, để chia sẻ, để trân trọng chính bản thân mình và người khác. Nhưng có bao giờ, các bạn thẻ đặt ra câu hỏi: nếu như một ngày nào đó, những điều tuyệt vời ấy mất đi, chúng ta sẽ ra sao?
Lại một đêm nữa Thư thức trắng. Mọi ý nghĩ lung tung trong đầu đã chiếm lĩnh giấc ngủ, làm Thư trằn trọc, thao thức. Mọi thứ, mọi vấn đề đều làm Thư quan tâm. Nhưng không hiểu sao, Thư lại dành trọn đêm nay để nghĩ về chuyện mà bấy lâu nay Thư chẳng hề đếm xỉa, mà nếu có đi chăng nữa cũng chỉ là vu vơ, thoáng qua mà thôi.
Sáng nay vừa thức giấc, trời se lạnh, sương phủ trắng trời, bước ra ban công một làn gió thoảng qua làm mình thấy khoan khoái. Thu đến rồi!
Mưa! Những hạt mưa rơi, nối tiếp nhau chảy tràn trên mái lá, trên hiên nhà rồi rơi xuống vỡ òa dưới lòng đường. Yên Bái mấy ngày nay, thành phố chìm trong màn mưa. Nhớ nhà. Cái se lạnh của tiết trời thu làm cho nỗi nhớ thêm da diết.