YênBái - Các bạn ơi, mùa xuân về rồi đấy! Bạn có cảm nhận thấy không? Đó là hơi thở của mùa xuân, đó là giai điệu bản nhạc của mùa xuân và đó là tiếng cười của những niềm vui mới.
YênBái - Đã lâu rồi, nó không viết báo nữa. Thời gian học tập kín mít rồi lại hoạt động Đoàn, mọi việc cứ dồn tới, dồn tới, nó như quên mất rằng có bao nhiêu ý tưởng đã ghi ra mà chưa hề viết thành bài. Giờ lục lại thì cảm hứng trôi qua rồi, chỉ còn biết thở dài, nhìn những dòng chữ...
Khuya lắm rồi, giấc ngủ mới đến bên tôi nhè nhẹ. Trong giấc mơ, tôi thấy mình bỡ ngỡ, ngạc nhiên đứng giữa những bụi cỏ, những cây to trong một khu rừng rậm và tôi chỉ là một chú mèo nhỏ bé.
YênBái - Năm mới sắp đến rồi, tớ thích lắm! Năm mới, tớ được gói bánh chưng này, được đi chơi xa này, được nhận tiền mừng tuổi của mọi người này. Và tớ không bao giờ quên dành cho mình một điều ước vào đêm giao thừa.
YênBái - YBĐT - -A! Chị Hiền, chị Hoài! Trinh reo lên khi thấy hai chị nó ngoài quê vào thăm. Đón lấy cái làn từ tay chị, nó hỏi: -Quà gì đây hả chị?
YênBái - YBĐT - Tiếng trống trường như thúc giục, gọi con nhanh vào lớp. Hôm qua vì mải xem phim nên con đi ngủ muộn và sáng nay phải vội vã đến trường cho kịp giờ học.
YênBái - YBĐT - Mới có bảy giờ, trời đã tối om, bởi mùa đông rồi mà. Nó ra khỏi lớp học thêm, mệt mỏi đạp xe về nhà, vừa đói vừa lạnh. Mẹ thật là... có mười lăm phút thôi mà cũng chẳng bỏ ra để đi đón nó, để nó phải đạp xe về trong cái thời tiết lạnh giá như thế này. Giá mà mẹ được như mẹ cái Hạnh, cái Nguyên... suốt ngày đưa đón chúng nó đi, về.
YênBái - Chắc hẳn trong số các bạn học sinh, có rất nhiều người sợ môn thể dục vì không có năng khiếu hoặc như tôi chẳng hạn, sức khỏe không được tốt lắm nên học kém môn này. Đã mấy năm liền, tôi không được học sinh giỏi chỉ vì điểm môn thể dục thấp. Vì thế, tôi đâm ghét thể dục. Những hôm có tiết, người tôi lại rũ rượi, mệt lừ vì phải chạy nhiều. Hơn nữa, chúng tôi có một thầy giáo dạy thể dục rất nghiêm khắc.