YênBái - Lớp trưởng thông báo: "Năm nay, cô Kim Anh chuyển xuống dạy khối 10, chúng ta chuẩn bị đón thầy giáo mới".
YênBái - YBĐT - Ngày Chủ nhật. Tôi vui vẻ, mừng rỡ vì được nghỉ ngơi sau những buổi học căng thẳng. Tôi đã mượn được vài quyển Đô-rê-mon. Ăn sáng xong, tôi vội lao lên tầng cầm truyện đọc ngay. Chợt nghe tiếng bố nói vọng lên:
YênBái - Các bạn biết không, tôi có một biệt hiệu đã theo tôi suốt những năm học tiểu học, đó là Mai "mèo".
YênBái - Từ trước đến giờ, tôi chỉ nghĩ, ngôi sao phải tầm cỡ như cầu thủ David Beckham có hàng chục vệ sĩ đi kèm hay chí ít cũng phải được nhiều người biết đến, ngưỡng mộ. Rồi đến một ngày, tôi chợt nhận ra, những ngôi sao hiện diện ngay xung quanh mình, tỏa sáng cho cuộc đời tôi.
YênBái - Tôi biết Lan từ hồi lớp 4, khi Lan mới chuyển đến lớp tôi. Tuy cùng tuổi nhưng khi đi cùng nhau, ai cũng bảo Lan là em gái tôi bởi dáng người nhỏ nhắn, mảnh dẻ, gầy gò của cô bạn. Trông Lan lúc nào cũng mệt mỏi, ốm yếu vì Lan bị bệnh tim bẩm sinh.
YênBái - Nguyên phóng xe như bay từ chỗ học thêm về đến nhà, đã hơn 8h tối. Dắt xe ngược lên năm tầng nhà tập thể cũ kĩ, nó mệt thở ra tai. Cái bóng im lìm của một gã đội mũ lưỡi trai xùm xụp đứng cạnh cầu thang khiến nó rờn rợn. Nó cất vội xe mi ni vào nhà và chuẩn bị khóa cửa.
YênBái - Vậy là một mùa đông nữa đã đến. Mùa đông sang với những hạt sương long lanh trên phiến lá úa vàng và ông mặt trời ngủ vùi sau đám mây màu xám. Cái lạnh ùa về nên anh chàng lười biếng lại được phen tung hoành.
YênBái - Tôi thầm mỉm cười khi nghĩ về bạn và nghĩ về quãng thời gian rất đẹp chúng ta đã từng bên nhau. Đó là những buổi chiều thu trên con đường trải vàng thảm lá; là những cửa hàng sách cũ nằm ngoan hiền và phảng phất buồn trong làn mưa bụi mùa đông; là phượng vĩ rực lửa rộn ràng tiếng ve giữa trưa hè nóng bỏng...
YênBái - Đó là một chiều mưa sụt sùi. Cái rét cộng mưa gió làm lũ học trò buồn nao lòng. Nhưng đó chỉ là lý do nhỏ. Lý do chính đang làm buồn lòng chúng là bục giảng vắng bóng thầy. Trò nhớ thầy. Thầy nghỉ một tuần nay rồi.
YênBái - YBĐT - Mới đầu đông mà mưa nhiều quá - nó thầm nghĩ. Những giọt mưa ngoài hiên như những hạt thủy tinh trong suốt từ trên trời rơi xuống, vỡ òa vào đất. Những mảnh vỡ ấy cũng như đang đâm vào tim nó. Nó đang nhớ bố. Nó nhớ, cũng ngày này hai năm về trước, bố đã vĩnh viễn ra đi...