Lại một đợt rét nữa ùa về, cái lạnh cắt da cắt thịt, tê buốt từng đầu ngón tay. Mẹ bảo sau đợt rét này là Tết đến rồi.
YBĐT - Nhà Kiên nghèo lắm! Bố lại bị bệnh nặng nên từ nhỏ Kiên đã được mẹ mang gửi ở chùa nhờ nuôi.
Tôi thầm mỉm cười khi nghĩ về bạn và nghĩ về quãng thời gian chúng ta đã từng bên nhau.
Có ai đã từng hỏi bạn: “Điều hạnh phúc nhất đối với bạn là gì? Còn với tôi thì hạnh phúc lớn nhất là được sinh ra là con người hoàn hảo.
Mỗi buổi sáng thức dậy, việc đầu tiên mà nó muốn làm là mở toang cánh cửa sổ và ngắm nhìn mọi vật xung quanh, rồi tìm kiếm cho mình những áng mây bồng bềnh xốp hồng, những tia nắng lấp lánh như rát vàng.
Một vùng quê chìm trong màn sương mờ ảo. Giá rét đã tràn về tự lúc nào nhưng khó lòng cản được vòng quay của thời gian dần chạm tới khoảnh khắc giao mùa...
Trời đã vào cuối đông nhưng vẫn còn lạnh lắm. Cái rét thấm vào da thịt làm cho ta quên đi đang có sự hé mở của những mầm cây. Thời gian trôi đi thật nhanh. Ngoảnh nhìn lại đã hết một năm, cũng có nghĩa là lại sắp sang xuân mới.
Trong cuộc đời, tôi và bạn có khi phải nhỏ những giọt nước mắt cay đắng vì hối hận hay thất bại; có khi cười sung sướng, rạng rỡ vì thành công hay thấy mình hạnh phúc.
Không có nhiều điều có thể khiến con người ta thoái chí hơn là nỗi sợ bị từ chối. Họ không đề nghị được những gì mình cần vì câu trả lời có thể sẽ là không.
Không còn xa ngày cuối năm là mấy. Về thôi, về quê ăn tết thôi! Là cái tết đầu tiên của cuộc đời sinh viên, bao ngày xa quê, sao không mong mỏi hôm về.
Buổi học đã bắt đầu, những tia nắng của buổi sớm thu đang len lỏi qua những tán lá chạy đến tận cửa lớp ngay chỗ nó ngồi.
Khi nàng xuân lả lướt theo về cùng những cánh chim én. Vạn vật như bừng tỉnh sau một giấc ngủ đông thật dài. Không gian ngập tràn màu yêu thương và thấm đẫm tính cách của nàng xuân ấy là sự điệu đà.
Con bé ôm quyển tạp chí, mắt mơ màng nhìn ra xa. Bên ngoài khung cửa sổ là một màu xanh ngắt của da trời, màu vàng của nắng và... vị ngọt của cuộc sống.
Mùa đông năm nay không lạnh như mọi năm. Nó nghe nhiều người bảo vậy. Nhưng sao trong lòng nó vẫn mang nặng một nỗi buồn thương khắc khoải của đông giá năm nào.
Tôi 18 tuổi. Ở tuổi này mẹ và con gái thường rất thân thiết. Nhưng sao tôi và mẹ tôi lại chưa có được cái sự thân thiết ấy.
Chiều nao, trời tự dưng trở lạnh. Bố tôi bảo gió mùa đông bắc về rồi đấy! Có nghĩa là trời đã trở đông.
YBĐT - Cuộc sống của chúng ta luôn tiềm ẩn những khó khăn, trở ngại, bất hạnh và buồn đau. Có những giây phút ta chìm đắm trong bế tắc và tuyệt vọng tưởng chừng như không thể đứng lên được.
... Kể với chị Hằng hết thảy những điều em thấy, hết thảy những điều em nghĩ... Chị biết không, gia đình em hạnh phúc lắm.